Đúng lúc này thì một cô gái đi đến, là Tô Uyển Ương.
“Tri Thận, em tìm anh mãi đấy.” Tô Uyển Ương nhìn Cận Tri Thận trước rồi mới nhìn sang Giang Tiêu Tiêu bên cạnh, tầm mắt cô ta dừng lại trên người cô, dường như khá ngạc nhiên: “Cô Giang, cô cũng ở đây à? Cô với anh ấy đang…”
“À, tôi và anh Cận tình cờ gặp nhau nên trò chuyện vài câu, tôi đang định đi đây.” Giang Tiêu Tiêu giải thích, sự thật cũng là như vậy.
Tô Uyển Ương nghe cô nói, tuy biểu cảm trên gương mặt vẫn không có gì thay đổi nhưng cô ta cảm thấy không đơn giản như thế.
Chẳng lẽ Cận Tri Thận từ chối mình bởi vì Giang Tiêu Tiêu?
Anh ấy thích cô gái này?
Ý nghĩ đáng sợ này chợt hiện lên trong đầu Tô Uyển Ương, cô ta lắc đầu, cảm thấy chỉ là mình nghĩ nhiều mà thôi.
Tô Uyển Ương mỉm cười, nói: “Vậy à! Đúng rồi, Tri Thận này, ông nội bảo em đến tìm anh, ông muốn giới thiệu vài người để anh làm quen.”
Cận Tri Thận khẽ cau mày, anh vốn định tìm được Giang Tiêu Tiêu rồi sẽ đưa cô về nhà, nhưng bây giờ…
Anh định từ chối, nhưng đúng lúc này thì Giang Tiêu Tiêu lên tiếng: “Cô Tô, cô và anh Cận nói chuyện đi, tôi xin đi trước tìm cậu hai.”
Nói xong, Giang Tiêu Tiêu đi ngay.
“Đi thôi, Tri Thận, ông vẫn đang ở kia chờ đấy.”
Cận Tri Thận khựng lại, anh vứt điếu thuốc chưa châm lửa trong tay đi rồi mới theo Tô Uyển Ương rời đi.
Trên đường, Giang Tiêu Tiêu đi đằng trước, cách hai người bọn họ một khoảng, Tô Uyển Ương nhìn bóng lưng cô, cười nói: “Cô Giang đẹp thật đấy, trông rất xứng đôi với em trai anh. Hai người họ hẹn hò được bao lâu rồi? Không biết khi nào người làm anh là anh đây mới tổ chức tiệc kết hôn cho họ?”
Nghe vậy, vẻ mặt Cận Tri Thận sa sầm, anh nói:
“Cô ấy không phải bạn gái của Tri Dực.”
“Hả?” Tô Uyển Ương thoáng sửng sốt, rồi giả vờ nói: “Thế là vẫn đang theo đuổi ư? Tri Dực phải cố gắng lên mới được, đừng để lỡ một cô gái tốt như thế.”
Tô Uyển Ương cảm nhận được rõ ràng Cận Tri Thận phản ứng rất mạnh, anh ấy thích Giang Tiêu Tiêu thật ư?
Cô ta nhìn chằm chằm bóng lưng Giang Tiêu Tiêu, siết chặt nắm tay, dù thế nào người đàn ông này cũng chỉ có thể thuộc về của cô.
Tuy rằng tối nay bị từ chối nhưng Tô Uyển Ương tin tưởng chắc chắn rằng sau này Cận Tri Thận sẽ thích cô ta.
Như ông nội đã nói, tương lai còn dài.
Giang Tiêu Tiêu tìm đại một chỗ trong bữa tiệc rồi ngồi xuống, cô cũng không biết tại sao vừa rồi mình lại vội vàng trốn đi.
Cách đó không xa, Cận Tri Thận đang cầm ly rượu trò chuyện với những người trong giới kinh doanh, còn Tô Uyển Ương đứng cạnh anh.
Nhìn khung cảnh ấy, trong đầu Giang Tiêu Tiêu lại hiện lên tám chữ: Trai tài gái sắc, phù hợp hoàn mỹ.
Mặt cô lập tức hiện vẻ phức tạp.
Một lát sau, Giang Tiêu Tiêu đứng dậy tìm Cận Tri Dực, nói với anh ta: “Cậu hai, tôi thấy hơi mệt, tôi về trước nhé.”
Vốn Cận Tri Dực định để anh mình đưa Giang Tiêu Tiêu về nhà, dù sao hôm nay chị dâu được mình trang điểm đẹp thế này cơ mà, nếu hai người bọn họ cùng đi về thì chưa biết chừng sẽ xảy ra chuyện gì đó, thế nhưng với tình hình của Cận Tri Thận hiện giờ có vẻ là không đi được, vậy nên anh ta đành nói: “Được, vậy cô ra ngoài chờ đi, tôi đi lái xe ra ngay.”
“Không cần đầu, anh ở lại chơi thêm lát nữa đi. Tôi bắt taxi về là được.” Giang Tiêu Tiêu không muốn làm phiền anh ta.
“Thế sao được, tôi đưa cô đến đây thì đương nhiên phải đưa cô về nhà an toàn.”
Làm sao Cận Tri Dực dám để Giang Tiêu Tiêu đi về một mình được, nếu xảy ra vấn đề gì thì anh trai sẽ đánh chết anh ta mất.
Giang Tiêu Tiêu cũng không từ chối nữa, Cận Tri Dực đi lấy xe, cô cũng đi theo.
Cùng lúc đó, Giang Tình Tình đứng trong một góc tối quan sát Giang Tiêu Tiêu rất lâu, thấy cảnh ấy thì nở một nụ cười âm u, sau đó cô ta nháy mắt ra hiệu cho một người đàn ông gần đó.
Người kia nhận được tín hiệu, lập tức đi về phía Giang Tiêu Tiêu.
Giang Tiêu Tiêu hơi mất tập trung nên không cẩn thận va phải người trước mặt mình, cô hoàn hồn lại rồi vội vàng nói xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi thật sự xin lỗi, thưa anh, anh không sao chứ?”
Người đàn ông này khoảng ba mươi tuổi, tướng mạo bình thường, mặc bộ com lê màu trắng, đang cầm một ly rượu vang đỏ, bởi vì bị cô bất cẩn và vào người nên cả ly rượu vang đổ hết lên quần áo, trông vô cùng nổi bật.
“Không sao, chỉ tội bộ com lê bị bẩn mất rồi.”
Đối phương mỉm cười, giọng nói của người đàn ông ấy rất dịu dàng, cũng không hề trách cứ Giang Tiêu Tiêu, trông vô cùng lịch lãm.
“Hay là tôi giúp anh mang áo đi giặt nhé?”
Giang Tiêu Tiêu cảm thấy vô cùng áy náy, người ta đến để dự tiệc mà lại bị mình làm bẩn quần áo, đã thế còn rất dễ tính, không hề trách mắng cô câu nào.
Người đàn ông trước mặt hơi lưỡng lự rồi mới nói: “Cũng được, vậy phiền cô đi cùng với tôi, tôi đi đổi một bộ khác.”
Giang Tiêu Tiêu nghe đối phương nói vậy cũng không nghĩ nhiều, lập tức đi theo đối phương.
Giang Tình Tình đứng cách đó không xa mỉm cười nhìn cảnh tượng ấy, Giang Tiêu Tiêu, để tôi xem cô làm gì được nào.
Lam Quân Hạo cũng trông thấy, bèn hỏi: “Người đàn ông kia là do em sắp xếp à? Em định làm gì?”
Giang Tình Tình cười nói: “Anh Quân Hạo, anh không cảm thấy tối nay rất nhạt nhẽo à? Em sắp xếp một vở kịch hay rồi đấy.”
Nghe cô ta nói thế, Lam Quân Hạo không nhịn được mà bắt đầu chờ mong.
Bữa tiệc được tổ chức ở tầng một của khách sạn, trên tầng hai có rất nhiều phòng.
Sau khi đến cửa phòng, người đàn ông kia lấy thẻ phòng ra rồi mở cửa.
Giang Tiêu Tiêu nói: “Thưa anh, anh đi vào đổi đi ạ. Tôi sẽ chờ ở đây.”
Người đàn ông mỉm cười nhìn cô.
“Nếu đã đến thì vào ngồi một lát đã.”
“Không cần.” Giang Tiêu Tiêu từ chối ngay.
Đây là phòng của một người đàn ông, cô đi vào thì không ổn lắm, hơn nữa cô cũng chỉ đến lấy quần áo rồi đi luôn.
Thế nhưng Giang Tiêu Tiêu vừa nói xong thì đối phương mím môi rồi nói với giọng điệu đầy nguy hiểm.
“Việc này không do cô quyết định.”
Nói rồi người đàn ông đó vươn tay kéo cô vào trong.
Giang Tiêu Tiêu sửng sốt, hoàn toàn không kịp phản ứng, đến khi tỉnh táo lại cô đã ở trong phòng.
Người đàn ông kia khóa trái cửa lại rồi bật đèn trong phòng lên.
Trên mặt Giang Tiêu Tiêu không giấu được vẻ kinh hãi, cảm giác bất an bao phủ trái tim cô.
“Anh muốn làm gì? Mở cửa ra, cho tôi ra ngoài.” Ngữ khí của Giang Tiêu Tiêu trở nên lạnh lùng.
Càng lúc dự cảm bất an trong lòng càng thêm mãnh liệt, cô siết chặt váy, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại.
Đối phương mỉm cười, không còn vẻ lịch sự và hòa nhà như vừa rồi, gã đánh giá Giang Tiêu
Tiêu với ánh mắt dâm tà.
“Trai đơn gái chiếc, cô nói xem tôi muốn làm gì?”
Sau đó gã bắt đầu cởi cà vạt, đi từng bước về phía Giang Tiêu Tiêu.
Giang Tiêu Tiêu lùi dần về sau, sắc mặt của cô trở nên cực kỳ khó coi.
Người đàn ông này cố ý va vào cô, cô bị lừa rồi..
…
Dưới tầng, Cận Tri Dực đã lái xe ra nhưng chờ mãi vẫn không thấy Giang Tiêu Tiêu đi ra, thế là anh ta đành phải trở lại đại sảnh của bữa tiệc để tìm cô.
Nhưng anh ta đi tìm một lượt vẫn không nhìn thấy chị dâu nhà mình đâu.
Cô ấy đâu mất rồi? Cận Tri Dực khẽ cau mày.