Cận Tri Dực lại tìm thêm lần nữa, nhưng đi tìm khắp các nơi xung quanh vẫn không thấy Giang Tiêu Tiêu đâu, anh ta bắt đầu lo lắng, rơi vào tình thế bất đắc dĩ đành phải đi hỏi Cận Tri Thận.
“Anh à, anh có nhìn thấy cô Tiêu đâu không?”
Lúc này Cận Tri Thận đã bước ra khỏi đám đông, nghe anh ta hỏi vậy thì nhíu mày.
“Không thấy, sao thế?”
Vừa nãy Cận Tri Thận vẫn luôn ở bên này trò chuyện, cho nên không chú ý đến Giang Tiêu Tiêu.
“Hả? Anh cũng không thấy cô ấy à? Cô ấy vừa mới nói là muốn đi về, em bảo cô ấy ra ngoài đợi em đi lấy xe, kết quả tìm mãi cũng không thấy đâu.”
Anh của anh ta cũng không nhìn thấy Giang Tiêu Tiêu, không phải là xảy ra chuyện gì rồi đấy chứ?
Cận Tri Thận nhíu chặt mày hơn.
Tô Uyển Ương đứng bên cạnh cũng nghe được việc này, cô ta nói: “Trước tiên đừng vội, chúng ta đi xung quanh tìm thử xem. Có khả năng cô ấy bận chuyện gì, hoặc là đi vệ sinh rồi.”
Ba người bọn họ bắt đầu chia nhau ra tìm Giang Tiêu Tiêu, nhưng cả nhà vệ sinh, bên ngoài khách sạn lẫn bãi đậu xe đều tìm hết một lượt mà vẫn không tìm được cô.
Cận Tri Dực gọi điện cho Giang Tiêu Tiêu nhưng vẫn không có ai bắt máy.
Thời gian từ từ trôi qua, càng lúc bọn họ càng lo lắng hơn.
“Rốt cuộc là đi đâu rồi?”
Cận Tri Dực vô cùng sốt ruột, sao mà chớp mắt đã không thấy tăm hơi đâu, biết thế vừa rồi anh ta nên đi theo chị dâu nửa bước không rời.
Bây giờ không tìm thấy cô ấy, anh ta biết báo cáo với anh trai mình kiểu gì đây!
Tuy trên mặt Cận Tri Thận không có biểu cảm gì, nhưng không biết vì sao Tô Uyển Ương lờ mờ cảm thấy anh còn lo lắng hơn cả Cận Tri Dực, là ảo giác của cô ta chăng?
Ba người tiếp tục tìm, lúc này bọn họ bắt đầu đi dò hỏi nhân viên phục vụ xung quanh bữa tiệc.
Lúc đi đến cầu thang của khách sạn, Tô Uyển Ương nhìn thấy một người phục vụ đi xuống bèn giữ cô ta và hỏi: “Chào cô, xin hỏi cô có thấy một cô gái mặc váy dạ hội màu trắng nhạt không?”
Nhân viên phục vụ sửng sốt, hình như cô ta nhớ ra cái gì: “Có phải cô ấy trông rất xinh, dáng người cũng rất đẹp không?”
Rất xinh đẹp thì chắc chắn là chị dâu rồi, Cận Tri Dực vội hỏi: “Cô nhìn thấy rồi à? Giờ cô ấy đang ở đâu?”
Nhân viên phục vụ chỉ tầng trên và nói: “Tôi vừa mới trông thấy cô ấy đi theo một người đàn ông vào phòng đầu tiên bên trái ở trên tầng hai.”
Câu trả lời của đối phương làm ba người sững sờ, Giang Tiêu Tiêu đi theo một người đàn ông khác vào phòng khách sạn ư?
“Cô chắc chứ?” Người hỏi là Tô Uyển Ương.
Nhân viên phục vụ ra chiều suy nghĩ, cô ta nhìn Cận Tri Dực rồi nói: “Cô ấy vừa đi cùng anh phải không? Bởi vì cô ấy rất đẹp nên tôi vẫn còn nhớ rõ, hẳn là cô ấy đấy.”
Người đi cùng Cận Tri Dực đúng là Giang Tiêu Tiêu. Cận Tri Thận khẽ cau mày, anh lờ mờ có dự cảm chẳng lành, thế là ba người bọn họ đi lên tầng hai.
Sau khi bọn họ đi rồi, nhân viên phục vụ đi đến chỗ rẽ và lấy điện thoại ra nhắn tin cho Giang Tình Tình.
Lúc Giang Tình Tình nhận được tin nhắn cũng đã nhìn thấy bóng lưng của mấy người Cận Tri Thận, cô ta khẽ mỉm cười, trên tầng lúc này hẳn đang kịch liệt lắm..
Chẳng phải Giang Tiêu Tiêu dựa vào dáng vẻ trong sáng đơn thuần xoay hai anh em nhà họ Cận như chong chóng à?
Không biết khi Cận Tri Thận và Cận Tri Dực vào trong phòng và nhìn thấy cảnh tượng đó, hai anh em bọn họ có còn quan tâm Giang Tiêu Tiêu như trước nữa không? Chà, một con đàn bà từng bị nhúng chàm.
Giang Tình Tình đã nghĩ xong chuyện mình nên trút giận như thế nào sau khi Giang Tiêu Tiêu bị vứt bỏ, trong khoảng thời gian này cô ta đã phải kìm nén quá lâu rồi.
Cùng lúc đó, tình cảnh trong phòng trên tầng cực kỳ thê thảm.
Vài phút trước, Giang Tiêu Tiêu bị dồn đến góc tường, không thể lùi tiếp được nữa, cô nhìn người đàn ông kia từ từ bước đến gần mình, cố gắng làm mình bình tĩnh lại, cô nói với giọng lạnh lùng: “Anh à, cưỡng ép người khác quan hệ là phạm pháp, anh không sợ sau đó tôi sẽ báo cảnh sát à? Bây giờ chỉ cần anh để tôi đi thì tôi có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra.”
Gã cười khẩy: “Báo cảnh sát ấy hả? Cảnh sát quen mặt tôi đấy, với cả tôi không hề cưỡng ép cô. Là tự cô đi vào phòng quyến rũ tôi.”
Giang Tiêu Tiêu siết chặt nắm tay, không còn cách nào nữa, cô nhận ra có vẻ như người này có chỗ dựa, hoàn toàn không sợ cô báo cảnh sát.
“Người đẹp à, cô em ngoan ngoãn nghe lời tôi đi! Phục vụ tôi thoải mái thì anh đây cho cô theo bên mình, bảo đảm cô sẽ không bị ai ức hiếp.”
Nói xong, đối phương cũng đã đi đến trước mặt Giang Tiêu Tiêu, vươn tay chạm vào cô.
Giang Tiêu Tiêu vội vàng né tránh, ánh mắt cô lộ ra vẻ sợ hãi, giọng nói cũng trở nên run rẩy.
“Tôi được cậu hai Cận đưa đến đây, anh chắc anh dám chạm vào tôi đấy chứ? Nếu anh chạm vào tôi thì anh ấy nhất định sẽ không bỏ qua cho anh đâu.”
Điều Giang Tiêu Tiêu nói là sự thật, cô đã mất tích được một lúc, chắc chắn hiện giờ Cận Tri Dực đang đi tìm cô, cô phải nghĩ cách giữ chân người đàn ông này.. Truyện mới cập nhật
Gã nghe cô nói mà như nghe được chuyện gì tức cười lắm.
“Cô cho rằng cô đang nằm mơ à? Người phụ nữ của cậu hai Cận ấy hả? Hừ, dù cô có là người của anh ta thì sao nào, ông đây vẫn chơi như thường, đến khi cậu hai Cần tìm được cô thì cô cũng chỉ là một con điểm chuyên quyến rũ đàn ông, cô cảm thấy lúc đó anh ta còn cần cô nữa à?”
Giang Tình Tình đã nói trước với gã rằng người phụ nữ này không có tiếng tăm, cũng không có chỗ dựa, sau khi thành công lại còn có thể nhận được khoản tiền kha khá, chuyện tốt như vậy ai mà chẳng muốn làm!
Nghĩ thế, gã tiến lên, vươn tay định chạm vào Giang Tiêu Tiêu.
“Đừng chạm vào tôi!”
Giang Tiêu Tiêu liều mạng phản kháng, tránh né, nhưng cô hoàn toàn không đủ sức lực chống lại người đàn ông trước mặt.
“Đừng phản kháng nữa người đẹp à, tối nay ngoan ngoãn phục vụ anh đây đi!”
Đối phương nhìn khuôn mặt của Giang Tiêu Tiêu, không kìm nén được sự phấn khích của mình, gã ôm eo cô, thò tay toan cởi váy dạ hội của cô ra.
Khi đối phương chạm vào cơ thể mình, Giang Tiêu Tiêu cảm thấy vô cùng ghê tởm.
Không, không được…
Giang Tiêu Tiêu giơ tay đẩy đối phương ra, trong lúc cấp bách cô cầm bình hoa bên cạnh lên và đập mạnh lên đầu gã.
Tiếng bình sứ vỡ vang lên kèm theo máu tươi chảy ra từ trên trán gã, ngay cả tay của cô cũng bị mảnh sứ cắt phải.
Người đàn ông kia che trán, nhìn cô với ánh mắt hung tợn.
Giang Tiêu Tiêu hoảng sợ, cô vội vàng bò dậy định chạy trốn, thế nhưng đối phương đứng dậy, bắt cô lại ném luôn lên chiếc giường ở bên cạnh.
“Con khốn, tao thấy mày rượu mời không uống muốn uống rượu phạt đây mà!”
Nói rồi gã lập tức tát vào mặt cô một cái, Giang Tiêu Tiêu xây xẩm mặt mày, má trái đau buốt gần như tê dại, cô cảm giác tất cả giống như một giấc mơ, nhưng rồi lại chân thực đến mức làm người ta sợ hãi tột độ.
“Tao vừa ý mày là phúc phận của mày, cái thứ không biết điều.”
Giang Tiêu Tiêu liều mạng muốn chạy trốn, thế nhưng hai tay đã bị giữ chặt, người đàn ông kia bắt đầu xé rách lễ phục của cô.
“Không, buông ra.”
Giờ phút nào cơ thể Giang Tiêu Tiêu không có chút sức lực nào, nhưng cô vẫn ngoan cường chống cự.