Bé Cưng Tinh Quái - Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành

Khi thấy ba người này, mặt Giang Tiêu Tiêu sa sầm, cô lạnh giọng nói: “Mấy người đến đây làm gì?”

Không cần nghĩ cũng biết bọn họ đến đây không phải với mục đích tốt đẹp gì.

Giang Tình Tình nhìn cô, đi thẳng vào vấn đề với giọng điệu vô cùng ngang ngược.

“Giang Tiêu Tiêu, cô bảo Cận Tri Thận rút lại mệnh lệnh đối phó nhà họ Giang và nhà họ Lam ngay lập tức.”

Vừa nghĩ đến thái độ của Lam Quân Hạo đối với mình ngày hôm qua, Giang Tình Tình lại tức giận đến mức muốn xông lên xé xác Giang Tiêu Tiêu, nếu không phải vì sự xuất hiện của cô thì Cận thị sẽ hợp tác với bọn họ, và cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Nghe giọng điệu ra lệnh của cô ta, Giang Tiêu Tiêu cười khẩy: “Cô có tư cách gì mà ra lệnh cho tôi?”

Nhìn bộ dạng của Giang Tình Tình, có vẻ như hôm qua Cận Tri Thận đã ra tay đối phó nhà họ Giang hoặc nhà họ Lam, bằng không bọn họ cũng sẽ đến đây từ sáng sớm như thế này, Giang Tiêu Tiêu cảm thấy vô cùng cảm động.

Anh vẫn luôn lặng lẽ giúp đỡ cô.

“Giang Tiêu Tiêu, dù thế nào ba con cũng là người nuôi con khôn lớn, làm người phải biết uống nước nhớ nguồn! Nếu không có nhà họ Giang chúng ta thì con có thể được như ngày hôm nay ư?” Người lên tiếng là Thẩm Thục Lan, bà ta nhìn chằm chằm vào Giang Tiêu Tiêu và nói tiếp: “Hôm nay con nương nhờ được vào nhà họ Cận, nhưng cũng không thể quên chúng ta đâu đấy! Con không thể vô tình vô nghĩa như thế được.”

Giang Chấn ở bên cũng cũng hùa theo: “Đúng đấy, Giang Tiêu Tiêu, con không thể quên công ơn nuôi dưỡng của nhà họ Giang với con.”

Giang Tiêu Tiêu chỉ cảm thấy tức cười khi nghe được mấy chữ công ơn nuôi dưỡng, cô được mẹ nuôi lớn chứ đâu có liên quan gì của nhà họ Giang.


“Đi đi! Tôi sẽ không nói gì với Cận Tri Thận hết, hơn nữa tôi cũng không rỗi hơi ở đây lãng phí thời gian với mấy người.” Nói rồi Giang Tiêu Tiêu định đóng cửa lại ngay, nhưng Giang Chấn cản cô lại.

Giọng điệu của ông ta trở nên mềm mỏng hơn, cũng không còn hùng hổ như trước.

“Tiêu Tiêu, ba biết con oán trách nhà họ Giang chúng ta, trước kia là ba có lỗi với con và mẹ, nhưng bây giờ ba hy vọng con có thể thuyết phục hai anh em nhà họ Cận và lấy được cơ hội hợp tác, như thế cánh cửa nhà họ Giang vĩnh viễn rộng mở với con và con vĩnh viễn là cô cả của nhà họ Giang.”

Giang Chấn vừa nói xong, Thẩm Thục Lan và Giang Tình Tình đều kinh hãi, bọn họ không ngờ ông ta sẽ đưa ra quyết định như thế, bọn họ tốn phải biết bao công sức mới đuổi được Giang Tiêu Tiêu ra khỏi nhà họ Giang!

“Xin lỗi, tôi cũng chẳng ham gì nó cả.” Giang Tiêu Tiêu nói luôn.

Trước kia nhà họ Giang vứt bỏ cô như rác rưởi, mặc kệ sự sống chết của hai mẹ con cô, bây giờ thì sao? Lợi dụng được thì đồng ý cho cô về nhà.

Tình thân như thế đúng là rẻ mạt.

Mặt mày Giang Chấn sa sầm, ông ta không ngờ mình đã tự hạ mình đồng ý cho Giang Tiêu Tiêu về nhà họ Giang mà cô còn tỏ thái độ như này.

“Giang Tiêu Tiêu, mày đừng có mà không biết điều, dù hiện tại mày và Cận Tri Thận yêu nhau thì sao? Mày cũng chỉ là một đứa con gái không thân phận, không chỗ dựa, mày tưởng người nhà họ Cận sẽ đồng ý mày kết hôn với cậu ta à? Trở lại nhà họ Giang, tất cả vấn đề này đều sẽ có thể giải quyết, với cả mày không muốn mẹ mày nhận được sự điều trị tốt hơn à?”

Giang Chấn tức giận, ngữ khí cũng không còn nhẹ nhàng như trước.

Giang Tình Tình siết chặt nắm tay, không, không được, nếu bây giờ Giang Tiêu Tiêu trở lại nhà họ Giang, mà cô ta và hai anh em nhà họ Cận thân thiết với nhau như thế thì nhất định ba sẽ bao dung cô ta đủ điều, nhất định cô ta sẽ nghĩ cách tranh đoạt tài sản nhà họ Giang, đến lúc đó trong nhà làm gì có vị trí cho mình nữa!


Có lẽ bởi vì đã gây họa lớn khiến Giang Chấn vô cùng tức giận, tạm thời Giang Tình Tình không dám nói gì, cô ta nhìn chòng chọc vào Giang Tiêu Tiêu, sợ cô sẽ gật đầu đồng ý ngay lập tức.

Giang Tiêu Tiêu nhìn sắc mặt của Giang Tình Tình đổi tới đổi lui, cô cong môi mỉm cười, khoanh tay trước ngực rồi thong dong nói: “Được thôi, tôi đồng ý trở về.”

Ngay lập tức mặt Giang Chấn lộ vẻ vui mừng.

“Được, vậy khi nào con đi khuyên cậu Cận?”

Lòng Giang Tình Tình chùng xuống.

“Đừng vội! Tôi còn có một yêu cầu. Muốn tôi đi khuyên Cận Tri Thận, về lại nhà họ Giang cũng được thôi. Nhưng điều kiện tiên quyết là ông phải đuổi hai người đàn bà này ra khỏi nhà!”

Dứt lời, cô nhìn Giang Tình Tình và Thẩm Thục Lan với ánh mắt u ám.

Tức khắc hai người kia phát điên.

Nhất là Giang Tình Tình, lúc này cô ta không nhẫn nhịn được nữa mà mắng to: “Giang Tiêu Tiêu, mày là con khốn! Mày nghĩ mày là ai? Có tư cách gì mà quyết định như thế!”

Muốn trở lại nhà họ Giang cũng đành thôi, vậy mà còn có ý định đuổi mình và mẹ ra ngoài, đúng là nực cười.


Cô ta nói xong, ánh mắt Giang Tiêu Tiêu vô cùng lạnh lẽo, cô dứt khoát tát vào mặt Giang Tình Tình một cái.

Dường như oán hận được tích tụ rất lâu nên cái bạt tai này rất mạnh, cơn đau rát lan ra cả gương mặt, Giang Tình Tình cũng chết sững tại chỗ.

“Giang Tiêu Tiêu, mày bị điên à?”

“Cái tát này là tôi đáp trả lại việc xấu xa cô làm lúc trước.”

Giọng nói của cô rất lạnh, toàn thân cô như tỏa ra hơi thở lạnh lẽo và u ám.

Giang Tình Tình chưa kịp phản ứng lại thì bàn tay còn lại của Giang Tiêu Tiêu đã đánh lên bên mặt kia của cô ta.

Đây là cô nợ tôi, Giang Tình Tình, chuyện tối hôm đó tôi tát cô hai cái là còn nhẹ đấy.”

Đến tận bây giờ, ký ức của tối hôm đó vẫn hiện hữu trong đầu Giang Tiêu Tiêu, cảm giác tuyệt vọng ấy có lẽ cả đời này Giang Tình Tình cũng không thể cảm nhận được.

Nếu như lại có lần sau, nhất định Giang Tiêu Tiêu sẽ không mềm lòng nữa.

Hai bàn tay cô đánh sưng mặt Giang Tình Tình, mắt cô ta đỏ ửng, Thẩm Thục Lan vừa tức giận vừa đau lòng, bà ta che chở cô ta sau lưng mình như thể sợ cô sẽ xông lên đánh tiếp.

“Giang Tiêu Tiêu, dù thế nào Tình Tình cũng làm em gái của con, tại sao con lại có thể ác độc mà đánh mạnh tay như thế hả?”

“Xin lỗi, tôi không có đứa em gái như thế.”


Ánh mắt của Giang Tiêu Tiêu hết sức lạnh lùng, mình ác độc? Đánh mạnh tay? Vậy còn Giang Tình Tình thì sao? Hừ.

“Cút đi, mau biến khỏi cửa nhà tôi ngay, đừng đứng ở đây làm tôi buồn nôn nữa, bằng không đừng trách tôi báo công an.”

Tiếng cãi cọ ở trước cửa rất lớn nên đã khiến nhiều hàng xóm nhòm ngó, Giang Chấn giận tái mặt: “Được, mày giỏi lắm Giang Tiêu Tiêu.”

Ông ta có nỗi ám ảnh với cảnh sát, lại sợ làm Cận Tri Thận biết tin mà đến đây, vì vậy ông ta đành phải ra về.

Xuống dưới tầng, Giang Tình Tình tức đến mức bật khóc.

“Ba à, sao ba lại có thể để cho Giang Tiêu Tiêu trở lại nhà họ Giang chứ?”

Mặt Giang Chấn tái mét: “Giang Tiêu Tiêu trở lại nhà họ Giang có quan trọng bằng công ty không? Bây giờ không nhanh chóng lấy được dự án thì cả tập đoàn cũng đi đời nhà ma.”

“Vậy làm sao bây giờ…” Giang Tình Tình cúi gằm mặt xuống, vừa khóc lóc thảm thiết vừa nói.

“Làm gì bây giờ hả? Sao ba biết được phải làm gì, Tình Tình, nếu không phải vì con quá bốc đồng mà gây ra họa lớn như thế thì tối qua

Quân Hạo đã có thể đàm phán thành công việc hợp tác với tập đoàn Thyssen rồi. Con về nhà tự kiểm điểm đi, trong thời gian này không được phép đi trêu chọc Giang Tiêu Tiêu nữa.”

Thái độ của Lam Quân Hạo kém hơn trước cũng đành thôi, ngay cả ba luôn luôn yêu thương mình nhất cũng biến thành như thế, hơn nữa còn bị tát hai cái, Giang Tiêu Tiêu cảm thấy cực kỳ uất ức, cô ta định lên tiếng nhưng lại bị Thẩm Thục Lan giữ lại.

“Được rồi Tình Tình à, đừng nói gì nữa.” Thẩm Thục Lan nhìn Giang Chấn rồi nói tiếp: “Mình à. Tình Tình cũng không cố ý mà, hơn nữa chẳng phải Giang Tiêu Tiêu cũng không việc gì đấy thôi, nó cố tình không muốn giúp chúng ta.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận