Bé Cưng, Tóc Giả Của Em Rớt Rồi

Đám tang của đại sư Liễu Thiền được trưởng thôn Hoài Nguyệt và người dân lo liệu, toàn bộ quá trình Vân Tri không khóc, tỉnh táo kiềm nén.

Sau tang lễ, điểm thi đại học cũng được công bố, cuối cùng Vân Tri đã được nhận vào Khoa Thú y của Đại học Nông nghiệp Thượng Hải với số điểm 600 điểm.

Sau khi nhận được giấy thông báo, già trẻ trong thôn đều vui vẻ, trưởng thôn thậm chí còn làm tiệc rượu chúc mừng cô.

Chẳng qua là đáng tiếc, đại sư Liễu Thiền không thể tận mắt nhìn thấy hết thảy những điều này.

Một ngày trước khi đi, Vân Tri quét dọn ngôi chùa sạch sẽ, lại cầm thư báo trúng tuyển ngồi trước mộ sư phụ hồi lâu. Hôm sau khóa kỹ chùa, tạm biệt mọi người trong thôn, xách hành lý đi lên con đường không biết về đâu.

Thành phố Thượng Kinh là nơi mà người người muốn đổ về, Vân Tri vừa mới đến nên cuộc sống không quen, tất cả đều cảm thấy xa lạ.

Khi bắt đầu đi học, cô thường dành phần lớn thời gian ở trường. Cho đến khi kết thúc khóa huấn luyện quân sự năm thứ nhất kết thúc, Vân Tri mới có thời gian đến siêu thị đối diện trường để mua một số thứ cho cuộc sống của mình.

Đúng lúc hôm nay là thứ bảy, khách hàng trong siêu thị nhiều hơn bình thường gấp mấy lần.

Vân Tri đẩy xe đẩy nhỏ, chậm rãi quanh quẩn trước kệ hàng.

Những thứ kia rất đắt, một cái bàn chải đánh răng thôi cũng đắt hơn gấp mấy lần ở chỗ cô.

Vân Tri sờ ví tiền thẳng phiu của mình, đang do dự có nên mua ở tạp hóa hay không thì xe đẩy của cô đụng thẳng vào một người, đối phương bị cô đụng bước nhỏ về trước một bước, một ví tiền màu nâu từ trong túi rơi thẳng vào bên chân cô.

Vân Tri hoảng hốt, khom người nhặt lên, đi đến người trước nhẹ giọng nhắc nhở, “Anh gì ơi, ví tiền của anh rớt.”

Vân Tri chờ người nọ quay đầu, nhưng lúc người đó vừa quay đầu lại, vẻ mặt cô đông cứng lại, đôi mắt trợn to, kinh ngạc lẫn hoảng sợ.

Anh đứng đó, mi mắt không còn kiêu ngạo như những năm trước, khí chất trầm ổn lại mấy phần lãnh đạm không thể tới gần. Anh giống như một người không thuộc về nơi huyên náo này, cả người cao quý hời hợt.

Hình dáng khác xưa;

Ánh mắt cũng không phải là ánh mắt trong ký ức.

Vừa quen thuộc vừa xa lạ, hai chữ “Thí chủ” nghẹn trong cổ họng, cho dù có cố gắng đến mấy cô cũng không thể cất tiếng.

Yết hầu Lộ Tinh Minh giật giật, ngón tay cầm điện thoại nắm chặt, anh nghiêng đầu nói với người trong điện thoại một tiếng, “Biết rồi.’, ngón tay cái nhấn kết thúc cuộc gọi, im lặng bỏ điện thoại vào túi.


“Đã lâu không gặp.”

Lộ Tinh Minh chào hỏi, ánh mắt bình thản.

Tay cầm ví tiền của Vân Tri từ từ đưa xuống, đột nhiên cảm giác thấp thỏm cùng bứt rứt làm cô không dám ngẩng đầu nhìn thẳng. Cô nhìn chằm chằm vào mũi chân, bả vai co rúc làm cô trở nên tự ti nhỏ bé.

Cô không tốt.

Sư phụ qua đời đã trở thành sự đả kích lớn với cô, mất ngủ cùng với chán ăn làm cô nhanh chóng gầy đi, da trở nên đen vì huấn luyện quân sự, cộng thêm cái đầu nhỏ khiến cô giống như một con khỉ trong núi, vừa xấu xí vừa quê mùa.

Vân Tri lặng lẽ nhìn Lộ Tinh Minh tỏa sáng ở đó, bất giác lùi về sau kéo ra khoảng cách.

Lúc đầu đi cô cố ý để lại thư trong chùa, lúc trở về thì không thấy, có thể là bị gió thổi đi hoặc Lộ Tinh Minh đã thấy.

Vân Tri không dám hỏi kỹ.

Thời gian trôi đi, cô không biết quan hệ của hai người họ có còn như trước hay không…

Vân Tri nắm chặt ví tiền, ánh mắt nổi hơi nước.

Bầu không khí im lặng.

Lộ Tinh Minh vẫn đnag nhìn cô.

Nhìn tóc đen vừa mới qua bả vai, nhìn eo thon nhỏ của cô giống như thân thể của một đứa trẻ con, nhìn vẻ mặt luống cuống đáng thương, nhìn ánh mắt kia, ánh mắt làm anh động tâm vô số lần, trắng đêm khó ngủ.

Anh cứ tưởng mình sẽ không nhớ nhung cô như vậy nữa.

Nhưng từ lúc gặp cô, anh trở nên nhớ kỹ, cái gì cũng phải nhớ.

Muốn ôm cô, muốn hôn cô, muốn bắt nạt cô đến mức phát khóc, muốn làm chuyện xấu với cô, cuối cùng… muốn yêu cô thật lòng.

“Thí chủ.” Vân Tri mấp máy, “Đã lâu không gặp.”

Lại trầm mặc.


Vân Tri cắn môi dưới, từ từ ngước mắt, dè dặt nhìn anh một cái rồi lại nhanh chóng cúi đầu, “Anh… Cũng mua đồ ở siêu thị này sao?”

“Ừ.” Lộ Tinh Minh nhàn nhạt đáp lại.

“Đi cùng bạn gái sao?”

Quỷ xui ma khiến Vân Tri hỏi một câu như vậy.

Hỏi xong liền hối hận, không thể thu hồi lại nên chỉ có thể hồi hộp căng thẳng chờ câu trả lời.

“Ừ, đi cùng bạn gái.”

Vẻ mặt Vân Tri cứng đờ.

Lộ Tinh Minh làm bộ không thấy ánh mắt bi thương của cô, giọng nói vững vàng lại bình tĩnh, “Nhưng cô ấy đang đi lạc mất rồi, em thấy cô ấy đi đâu không?”

Ánh mắt anh lại kiềm chế, nói tiếp, “Hình cô ấy kẹp ở trong ví, nếu thấy thì báo cho anh.”

Vân Tri cúi đầu xuống thấp, chậm rãi mở ví tiền ra, nhất thời sửng sốt.

Đó là bức hình thời thơ ấu của cô, hôm nay lại được Lộ Tinh Minh cất giữ nguyên vẹn ở trong đó.

“Thí…”

Lời cô còn chưa nói hết, cổ tay đã bị bàn tay nóng bỏng kéo chặt, ngay sau đó lưng tựa vào kệ hàng lạnh lẽo.

Chân dài Lộ Tinh Minh tới gần, cúi người áp sát, đôi môi chạm vào.

Oanh —

Trong đầu Vân Tri nổ tung, ngơ ngác trợn tròn mắt hoàn toàn không biết làm thế nào.

Răng môi nóng bỏng của Lọ Tinh Minh xâm nhập vào mỗi một chút trong môi cô, Vân Tri thở hổn hển, không có cách nào trốn thoát, ngửa mặt lên đón nhận tất cả.


Lộ Tinh Minh hôn một cách thô bạo, giống như là muốn đem hai năm nhớ nhung cũng bất mãn này phóng thích hết ra vậy.

Anh hôn rất lâu, cho đến khi mặt Vân Tri đỏ bừng, gần như ngất xỉu, anh mới dần dần thả lỏng.

Lộ Tinh Minh nhắm hai mắt, nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi của cô, thật giống như thể mặt trời ấm áp nhẹ nhàng chạm vào mặt biển bị gió cuốn đi, tinh tế và dịu dàng, đầy lòng trắc ẩn.

Qua hồi lâu, anh vẫn như cũ chưa chịu buông cô ra.

Đôi môi của Vân Tri trở nên bóng loáng, ánh mắt mờ mịt, bộ dáng ngây ngốc khiến ai cũng yêu.

Ánh mắt Lộ Tinh Minh di chuyển, không khống chế được lại hôn nhẹ môi cô, khàn giọng nói, “Anh quá nhớ em, vì vậy mới không nhịn được.”

Vân Tri nuốt nước miếng, chậm chạp nhìn mặt anh.

Lộ Tinh Minh còn chưa ăn đủ, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm môi cô.

“Thí chủ…”

“Ừ?”

“Sao… anh lại hôn em?”

Anh hỏi ngược lại, “Anh không được hôn em sao?”

… Ngược lại cũng không phải.

Vân Tri sờ đôi môi đỏ ửng của mình, lông mi dài lại rũ xuống.

Trong thoáng chốc lại nghe anh nói, “Bây giờ anh đang học ở đại học Thanh Đại, hệ hàng không, ở tiểu khu trung tâm thành phố, là thuê, vì anh chưa có tiền mua nhà, nhưng mà mẹ và ông ngoại để lại cho anh rất nhiều tài sản, nuôi em với hai con chó kia cũng không thành vấn đề.”

“Cho nên.” Lộ Tinh Minh đến gần, hơi thở nóng bỏng gần sát bên tai, “Em có muốn kết hôn với anh hay không?”

Kết, kết hôn???

Vân Tri nháy mắt lộn xộn, sau đó nhỏ giọng nói, “Có hơi nhanh….”

Bọn họ vừa mới gặp lại, cái gì cũng chưa nói, cái gì cũng chưa chuẩn bị, chỉ như vậy mà kết hôn…

Còn nữa, cô còn chưa đủ tuổi.

Vân Tri khổ sở gãi đầu.


Lộ Tinh Minh cũng nghĩ đến điều này, sau một giây mất mát ngắn ngủi, mi tâm anh giãn ra, “Không cần vội, dù sao em cũng sẽ thuộc về anh.” Anh chắc chắn, “Sớm muộn gì cũng vậy.”

Những lời này làm Vân Tri đỏ mặt, đưa hai tay ra che gò má, cúi đầu xuống chỉ để lại cho anh thấy một đôi tai đỏ hồng.

“Em xấu hổ, anh đừng nói nữa.”

Xấu hổ đến mức co chặt ngón chân, toàn thân run rẩy.

Đây còn là siêu thị. Hành động vừa rồi có thể bị mọi người nhìn thấy, cô thật muốn tìm cái lỗ chui xuống.

Lộ Tinh Minh không trêu cô nữa, nhìn cái giỏ trống không trên tay cô, lại quét mắt nhìn thấy bộ đồ vận động cũ kỹ, trực tiếp kéo tay cô.

“Đi thôi.”

Ánh mắt Vân Tri mờ mịt.

“Mua đồ cho bạn gái.”

Hai chữ bạn gái vô cùng tự nhiên thoát ra từ miệng anh.

Nhìn bàn tay đang nắm chặt tay mình, nội tâm trống rỗng hiu quạnh của Vân Tri lại được hạnh phúc lấp đầy.

Đuôi mắt cô dần ửng đỏ, cuối cùng nhẹ nhàng đem đầu nhỏ tựa vào cánh tay to lớn của anh.

“Thí chủ.”

Lộ Tinh Minh nhìn xuống.

Vân Tri nhắm mắt lại nói, “Anh sẽ không còn chỉ xuất hiện trong giấc mơ của em nữa.”

Hai năm qua cô thường xuyên mơ thấy Lộ Tinh Minh, nhất là lúc sư phụ qua đời, cô luôn mơ thấy Lộ Tinh Minh ôm cô an ủi, đến nỗi cô sợ hãi bất an, nhưng mà khi tỉnh lại, đối mặt chỉ là bầu trời đêm đen nhánh không động tĩnh.

Lẻ loi, chỉ có một mình cô.

Lộ Tinh Minh đang chờ cô, cô phải thật vui vẻ hạnh phúc.

Vân Tri ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên, con ngươi trong suốt lóe sáng, vẻ mặt chân thành lại thành kính, “Trước kia em thuộc về Phật tổ, sau này… em chỉ thuộc về anh.”

Giọng cô thanh thúy, vô cùng thích anh.

Hai tròng mắt Lộ Tinh Minh lại trầm xuống, cuối cùng lại nắm lấy cằm cô hung hăng hôn lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận