Từ khi hai người bên nhau, Lộ Tinh Minh như tìm được thú vui mới, mỗi ngày đều tặng quà cho bạn gái.
Phải kể đến mặt nạ dưỡng da, chăn ga gối đệm, chậu rửa mặt, khăn tắm, những đồ gì con gái cần đều có, nhưng mỗi món đều được anh chọn lựa kĩ càng.
Chỉ ngắn ngủi mấy ngày, trên chiếc bàn nhỏ của vân Tri đã chất đầy những bưu phẩm chuyển phát nhanh.
Cô thực đau đầu với anh, đồ ăn vặt và mặt nạ đành chia sẻ cho bạn cùng phòng. Ở ký túc xá, ngoài cô ra thì ba người còn lại đều là người địa phương, mỗi người mỗi tính lại rất hợp nhau. Từ khi khai giảng đến nay, tuy đã trôi qua một tháng nhưng họ chưa từng xảy ra bất đồng ý kiến.
Mọi người đều biết gia cảnh không quá khá giả của cô, bình thường có thể giúp được gì thì giúp. Giờ lại thấy những món quà tới tắp gửi đến, cô lại tặng cho bọn họ.
Dù có nghi hoặc nhưng khi nhìn vào biểu cảm của Vân Tri thì cũng chắc chắn cô không rõ chúng đều là hàng xịn nha. Một cô bạn yên lặng, nhịn không nổi kéo ghế ngồi xuống trước mặt Vân Tri, bộ dáng muốn nghiêm hình bức cung cô đây. Vài giây trôi qua, rốt cục lại thêm một cô cũng tề tụ lại chỗ này.
“Bạn học Vân Tri, chúng ta cần nói chuyện.” Bị chị em vây quanh dò xét, Vân Tri không biết làm sao. “Nói thật cho tớ, có phải cậu là thiên kim tiểu thư thất lạc nhiều năm không.”
Vân Tri: “….”
“Tớ hiểu rồi, ngày xưa khẳng định là cậu bị bố mẹ ôm nhầm con!”
“Hay là vị hôn phu của cậu là đại gia ngầm?” Hai người lải nhải ầm ĩ, bỗng chị đại của cả phòng nhảy dựng lên, lớn tiếng quát: “Mọi người im lặng hết đi! Đọc tiểu thuyết còn có ích hơn đúng không?” Lại nói tiếp: “Hay là cậu trúng xổ số nhỉ?” Cả phòng im thinh thích.
Tư Đồ Nhụy ho nhẹ, đỡ người vịn mép bàn, mắt thâm trầm nhìn mọi người: “Vân Tri, có phải cậu được người khác bao nuôi?” Cô ấy chỉ lo lắng quá mà thôi. Ai nấy đều biết rõ Vân Tri không phải dạng người này, nhưng lại sợ cô gái ngây thơ dễ bị mắc bẫy của tra nam.
Cả căn phòng đều đổ dồn lực chú ý lên người Vân Tri. Cô rất trắng, ngọn đèn chiếu lên người cô càng thêm chói lóa. Ngũ quan tinh tế, ánh mắt trong suốt. Nhưng dường như cô thay đổi rất nhiều, nếu so sánh với ban đầu thì như xuất hiện một người khác, khó trách khiến mọi người suy nghĩ lung tung.
Vân Tri nghi ngờ, khó hiểu mở miệng: “Sao cậu lại nói như thế?”
“Cậu nghĩ sao?” Chị đại nhéo nhéo gương mặt cô: “Cậu chưa từng nghĩ đến điều đó ư.” Vân Tri hiểu ý cô ấy, hơn nửa ngày sau mới nghiêm túc nói: “Được rồi, đúng là tớ được người bao nuôi đó.”
Ba người trừng mắt. “Người đó là bạn trai tớ.” Vân Tri ngại ngùng, sóng mắt lưu chuyển, đẹp động lòng người.
Các cô gái trơ mắt nhìn nhau, cuối cùng chưa từng phát biểu ý kiến. Màn đêm buông xuống, buổi tự học kết thúc. Ba người tạo một nhóm chat thảo luận, tiêu đề
Tư Đồ Nhụy: Chúng ta bắt đầu các bước điều tra về bạn trai cậu ấy nào.
Hứa Tuyết Hinh: Tớ lại không tin nổi, có thể người đó là kẻ lừa đảo.
Ngải Lộ: Hay chúng ta đi nhìn xem? Nếu chẳng may có vấn đề thì chúng ta có thể giúp đỡ.
Tư Đồ Nhụy: Được, ngày mai chúng ta nói với cậu ấy. Nếu mọi chuyện ổn thỏa rồi thì xóa nhóm này nhé, tớ không muốn cậu ấy không vui.
Ba người ăn ý với nhau, giải tán nhóm đi, lẳng lặng chờ đến thứ bảy. Thứ bảy rảnh rỗi, Vân Tri rời giường từ sớm, chải đầu rửa mặt một phen, đeo túi lên vai, mang theo cái thùng lớn nhét trong góc chuẩn bị đi ra ngoài.
Trời vẫn chưa sáng hẳn, cô ngồi trên giường sửa soạng không phát ra tiếng, Tư Đồ Nhụy mơ màng mở mắt nhìn cô, giọng nhão nhẹt: “Cậu phải ra ngoài à?”
Vân Tri sợ đánh thức hai người còn lại, đè thấp giọng nói: “Ừ, chiều nay tớ về.” Cô và Lộ Tinh Minh hôm nay ở cùng anh, thừa dịp đi thăm Tắc Ông Thất Mã, và còn đi tìm Hàn Lệ.
Tư Đồ Nhụy chớp mắt nhìn cô: “Cậu hẹn bạn trai?” Vân Tri gật đầu.
Tư Đồ Nhụy xốc tinh thần lên, thanh âm đều mang ý trêu ghẹo: “Cậu từ khi thoát kiếp FA, còn chưa cho bọn tớ gặp mặt bạn trai đâu đó?”
Vân Tri không kiêng dè, thoải mái cười: “Được, để tớ nói với anh ấy.”
Nói xong, cô nhìn cô ấy: “Tớ đi trước nhé, tối gặp lại.”
“Buổi tối gặp.” Tư Đồ Nhụy nhắm mắt lại, đắp chăn ngủ tiếp.
Vân Tri nhẹ tay mở cửa rồi bước ra ngoài.
Sáng sớm, những tia nắng nhỏ len lỏi qua tán cây rơi xuống bờ vai cô, hình ảnh này rơi vào tầm mắt của một vị học trưởng chạy ngang qua, Vân Tri vẫn hồn nhiên cúi đầu nhắn tin với người yêu.
Vân Tri: Em đang trên đường.
Lộ Tinh Minh: Được, anh chờ ở đối diện trường em, qua đường sẽ thấy.
Vân Tri: Ừm.
Vân Tri để điện thoại vào túi, vui vẻ hướng cổng trường chạy đi. Liếc mắt, cô đã thấy chiếc xe đỗ phía đối diện, cô nhìn xung quanh một vòng, xác nhận không có xe lớn mới chầm chậm băng qua đường.
Lộ Tinh Minh mở cửa xe cho cô. Vân Tri đặt chiếc thùng nhỏ ở băng sau, sau đó ngồi vào ghế phụ.
Lộ Tinh Minh ngồi lên ghế lái, đáy mắt mang ý cười: “Xem ra em rất nóng lòng gặp anh nhỉ.”
Vân Tri nín thở, cúi đầu suy nghĩ rồi cẩn thận lên tiếng: “Thí chủ, sau này đừng gửi đồ cho em nữa.”
“Tại sao?”
Vân Tri nghiêm mặt: “Các bạn nói em được đại gia bao dưỡng, những lời này không tốt với em lắm.”
Lộ Tinh Minh rũ mắt, vì lời đồn này nọ nên cô muốn anh đừng gửi đồ qua nữa à.
“Cái chậu rửa mặt anh đưa, em chưa từng dùng, nên mang đến đây trả anh.” Cô chỉ vào cái thùng lớn để phía sau.
Lộ Tinh Minh âm trầm, mắt lạnh xuống. “Anh mua nhiều món em không dùng được, lại khá chiếm diện tích, về sau không cần tốn kém như thế.”
Lộ Tinh Minh biến sắc, cau mày, không tình nguyện nói: “Anh sẽ tiết chế lại” Nói rồi còn lườm cô một phát.
Cô gái nhỏ rực rỡ lên không ít, làn da trở nên trơn nhẵn, đúng là bộ mỹ phẩm anh mua rất hiệu quả. Thật cảm thấy thành tựu quá.
Bước tiếp theo, anh nên vỗ béo tiểu tiên nữ này, thế mới khỏe mạnh được. “Nhỏ tóc giả.”
Lộ Tinh Minh gọi cô, tầm mắt ôn nhu. “Hôn một cái.”
Vân Tri lắc đầu: “Còn ở cổng trường, không tốt lắm.” Lộ Tinh Minh không ép cô, khởi động xe.
Đương lúc Vân Tri tưởng anh đã buông tha chủ đề đó, đã thấy anh chạy đến trước vài bước, sau đó dừng xe lại rồi nói: “Hiện tại đã không còn ở cổng trường nữa.”
“………”
“Chúng ta gần gũi một chút, nếu không khi có Hàn Lệ ở nhà, hai chúng ta không thể tiếp xúc lâu được.” Anh áp sát người, ngón tay thon dài trêu ghẹo môi cô.
Vân Tri khẩn trương nắm chặt tay, đối với thân hình gợi cảm của anh thì im lặng không dám nói gì. Anh không thúc giục, chỉ nhẫn nhịn đợi cô.
Có một số chuyện đã thành thói quen thì không bỏ được. Ví như hôn môi.
Lông mi cô run lên, nuốt nước miếng, cố lấy hết dũng khí đưa người tới gần anh hơn. Trên người anh là một mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái khiến con người dễ chịu, lúc này lại quấn quanh chóp mũi cô, anh thong thả hô hấp, hơi thở dịu nhẹ rơi trên mặt cô khiến lòng cô ngứa ngáy cả lên.
Khoảng cách kéo gần, Vân Tri đưa môi đến. Vân Tri cảm thấy tâm tình hôm nay của anh rất tốt, đôi môi khêu gợi cắn lên môi anh một ngụm. Mặt đỏ tai hồng, đôi môi hướng lên phía trên. Mềm mại lại mang hơi lạnh, khiến đông cứng cả người.
Vân Tri động tâm, không tự chủ vươn đầu lưỡi liếm môi anh, ý thức bản thân quá lỗ mãng, nhanh chóng rụt môi về, dựa cả người vào lưng ghế, không nhúc nhích. Khoang xe lặng yên như tờ, ánh mắt anh sáng quắc, hai mắt khóa chặt người cô.
Anh nâng tay xoa hai má cô, nhích lại gần, nhẹ giọng nhả ra hai chữ: “Ngẩng đầu.”
Vân Tri từ từ nâng mặt lên.
Lộ Tinh Minh hôn lên cái trán của cô, yêu thương hôn lên đôi mi run rẩy, lướt xuống cái mũi nhỏ nhắn, cuối cùng.. lại chơi đùa với đôi môi cô.
“Mở miệng ra.” Thanh âm mê hoặc dụ người thốt lên.
Vân Tri gắt gao siết quần áo, lại từng bước hé môi, anh mạnh mẽ xâm lược, ôn nhu quẩn quanh.
Vân Tri nhắm chặt hai mắt, lâm vào bế tắc, đầu óc đần ra, răng môi kịch liệt và tiếng tim đập hòa làm môt, gan bàn chân nóng lên, tứ chi vô lực, cổ họng vang lên tiếng ngân khẽ khàng, cô chợt bừng tỉnh, mắt đỏ ngầu đẩy anh ra.
“Đủ rồi, đừng… đừng hôn nữa.” Đuôi mắt đỏ lên, đôi môi ướt át trêu người.
Lộ Tinh Minh chống tay lên lưng ghế, đôi mắt cháy bỏng nhìn cô. Hầu kết anh lên xuống một phen, vươn ngón tay cái lau đi sợi chỉ bạc mờ ám, hai tay lần nữa đặt lên tay lái.
“Trưa nay chúng ta ăn ở nhà nhé.”
Vành tai Vân Tri như phát sốt, cố ý tránh né cái nhìn chăm chú của anh, thẹn thùng một chút, cô nói: “Vậy anh muốn ăn món gì? Em nấu cho anh.”
Từ khi cô rời đi đến giờ, đã lâu chưa làm cơm cho anh. Nay có dịp, cô quyết định nên nấu một bữa thịnh soạn bù đắp.
Ánh mắt anh lại nhìn vào mắt cô, khóe môi nhếch lên… “Không cần, anh vừa ăn rồi.”
Vân Tri chưa kịp phản ứng, ý thức được ‘cái ăn’ kia của anh, xấu hổ đem mặt giấu sau lớp quần áo.