Bé Cưng, Tóc Giả Của Em Rớt Rồi

Sau khi thử váy cưới xong, các chị em tạm biệt Vân Tri về trường học trước.

Nhìn mọi  người rời đi, Vân Tri xoay người lên xe.

“Bây giờ chúng ta về nhà à?”

“Không về.” Lộ Tinh Minh cúi người cài dây an toàn cho cô, “Đưa em đến chỗ này.”

Vân Tri nghiêng đầu nghi ngờ, không hỏi nhiều, ngoan ngoãn đi theo anh.

Lái xe ra khỏi tiệm váy cưới, lại đi ngang qua nơi họ ở, cuối cùng là vào nơi nào đó có phong cảnh tao nhã, vào một khu biệt thự.

“Đến nhà bạn anh hả?” Vân Tri hỏi anh.

Lộ Tinh Minh cười nhưng không lên tiếng.

Xe lại đi về trước một đoạn, cuối cùng cũng dừng lại.

Vân Tri đang chuẩn bị xuống xe thì Lộ Tinh Minh kéo cô lại, dưới ánh mắt khó hiểu của cô, anh tháo cà vạt của mình ra, che mắt cô.

“Thí chủ?” Giọng cô mờ mịt.

“Không sao đâu, anh dẫn em đi.”

Trong bóng tối, giọng nói Lộ Tinh Minh trầm thấp.

Lông mi của Vân Tri nhẹ run dưới cà vạt, yên tâm đưa tay ra.

Cô đi về phía trước theo anh, chậm chạp lại dè dặt.

“Phía trước là bậc thang.”

Vân Tri nhấc chân lên, chỉ nghe tiếng cửa mở, ngay sau đó là hai cục bông lông xù nhào tới, vừa quanh quẩn bên chân cô vừa liếm láp.

“Tắc Ông, Thất Mã.” Vân Tri cười, hai tay mạnh mẽ xoa đầu hai con chó, “Thật kỳ lạ, sao hai đứa lại ở đây.”

Cô càng nghĩ càng thấy không đúng, “Thí chủ, em tháo cà vạt được chưa?”

“Được.”

Được đồng ý, Vân Tri lập tức tháo cà vạt ra.

Bị bịt mắt hồi lâu khiến cô khó chịu, Vân Tri nháy nháy mắt, ngửa đầu nhìn một vòng, lập tức sửng sốt.

Bố cục của căn phòng đơn giản và ấm áp. Có một bức ảnh khổng lồ treo trên tường ở giữa phòng khách. Đó là bức ảnh cô và Lộ Tinh Minh cùng với hai chú chó vào mùa hè năm ngoái. Trong ảnh, cô đang cười rạng rỡ.


Gương mặt Vân Tri đầy bất ngờ, không thể phản ứng.

Phút chốc, Lộ Tinh Minh nắm lấy tay cô.

“Bên kia là nhà bếp, bên này là nhà vệ sinh, anh đã sửa phòng khách thành phòng của Tắc Ông, Thất Mã, bên cạnh là phòng ngủ cho khách, thằng cháu của chúng ta có thể ngủ ở đó.” Lộ Tinh Minh lại dẫn Vân Tri lên lầu, đẩy cửa phòng gần cuối hành lang ra, “Đây là phòng của chúng ta.”

Phòng ngủ của hai người được trang trí rất đặc biệt.

Các tấm trải giường và rèm cửa chủ yếu là màu đỏ, thoạt nhìn rất rực rỡ. Có một ban công ngoài trời trong phòng, có thể ngắm nhìn khung cảnh xa xăm và hồ bơi trong vườn.

Sau mấy giây bối rối, Vân Tri cũng lấy lại được tinh thần, lắp bắp nói, “Chúng ta?”

“Em thích không.” Anh ôm lấy cơ thể nhỏ bé của cô từ sau, tự nhiên để cằm trên đỉnh đầu cô, anh nhìn vào bức tường phía trên giường cưới và nói: “Khi nào có váy cưới thì chúng ta treo nó lên ở chỗ này.”

Đầu Vân Tri còn đang hoang mang, cô thoát ra khỏi cánh tay của anh, tự cốc đầu mình để tỉnh táo, nhưng ánh mắt vẫn là ngạc nhiên, “Nơi này là… anh mua?”

“Cũng không thể thuê nhà mãi được.” Lộ Tinh Minh nhéo tay cô, mắt rũ thấp, vẻ mặt dịu dàng, “Anh muốn cho em một mái nhà, cho Tắc Ông, Thất Mã một cái nhà.”

Anh bán căn nhà ở Lăng Thành, lại lén Vân Tri mua chỗ này, muốn cho cô một sự ngạc nhiên.

Lộ Tinh Minh nhìn đôi mắt sáng ngời của cô, sáng đến chói mắt.

“Vân Tri.” Anh cúi đầu hôn môi cô, “Sau này, chúng ta đều có nhau.”

Anh có nhà.

Cô gái trước mắt anh chính là nhà của anh, là nơi anh dựa vào, và là thiên hà duy nhất của anh trong vũ trụ cô đơn này.

Lộ Tinh Minh đã từng oán hận vô số lần, tại sao anh lại không chết trong dòng suối lạnh lẽo đó, tại sao lại không để anh ra đi cùng mẹ.

Nhưng bây giờ thì khác, anh vui mừng.

— Còn có thể sống thật tốt.

Vân Tri nhìn mười ngón tay đan xen nhau, đột nhiên nóng mắt.

Bọn họ có nhau.

Cô có chồng.

Điều này khiến Vân Tri cong môi, cười ngọt ngào.

**


Đám cưới của hai người được tổ chức tại một lâu đài cổ ở Pháp.

Lộ Tinh Minh và Vân Tri không có nhiều người thân, mà chủ yếu là bạn thân và bạn học.

Những vị khách đều đến sớm, các phù dâu và phù rể có trách nhiệm tiếp khách.

“Thấy chưa, tôi đã nói gì, sớm muộn gì hai người cũng là của nhau.” Võ Hiểu Tùng mặt dày đá đểu Lưu Bưu Hổ, “Tiền cưới cũng đã giao xong rồi, chậc.”

Lưu Bưu Hổ chán ghét đẩy cậu ra, “Cút, tránh xa ông đây ra, gần như vậy có thấy kinh không.”

Võ Hiểu Tùng càng hăng hái, “Đừng như vậy mà, dù sao chúng ta cũng đã lâu không gặp, phải thân thiết một chút.”

Đang ồn ào nhốn nháo thì tầm mắt Lưu Bưu Hổ bị một vị phù dâu hấp dẫn.

Cậu ngây ngốc nhìn đối phương hai giây, “Đó là bạn của Vân tỷ sao, thật xinh đẹp.”

Võ Hiểu Tùng nhìn theo.

Đối phương mặc một váy đầm dài lụa mỏng màu xanh nhạt, cánh tay thon dài lộ ra, nhỏ hết. Mái tóc xoăn làm lộ ra khuôn mặt xinh đẹp, kiêu ngạo.

Lưu Bưu Hổ nuốt nước miếng, “Cậu nói xem, nếu tôi đi xin số điện thoại thì có cơ hội không?”

Vừa mới dứt lời thì cậu bị đạp vào mông, sau đó thì nghe thấy một giọng nói khó chịu.

“Cút cho ông, nói muốn có số của cô ấy là được sao.”

Hai người nghiêng đầu.

Quả nhiên là Hàn Lệ.

Hôm nay Hàn Lệ phải dẫn Vân Tri đi trên thảm đỏ, cho nên quần áo nghiêm trang vô cùng.

Nhưng mà có nghiêm trang đến mấy cũng không thể che giấu được sự ngông cuồng bẩm sinh của cậu.

Lưu Bưu Hổ nhăn mày, “Ui cha, mấy năm nay không thấy Lệ thiếu, càng ngày càng giống lưu manh rồi ha.”

Võ Hiểu Tùng tiếp lời, “Nghe nói bây giờ là cảnh sát, thật là không ngờ, cướp mà cũng có ngày hoàn lương.”

Hàn Lệ nhướng mày, nắm tay giơ trước mặt hai người, “Làm sao, muốn ăn đòn?”

Mới vừa nói xong thì ánh mắt Nhan Sắt nhìn cậu.


Bả vai Hàn Lệ cứng đờ, gương mặt biến đổi, biến nắm đấm thành ôm người vào trong lòng, “Thật lâu không gặp người anh em, nói thật là tôi cũng muốn chết cùng anh em lắm, nhớ những lúc cùng anh em đeo khăn quàng đỏ thề hẹn dưới lá cờ đỏ năm sao.”

“…?”

“Uống lộn thuốc à?”

“Mọi người cứ việc chơi nhé, đừng khách khí với dượng của tôi.”

“…” Cũng đã gọi dượng rồi, chắc hắn là uống lộn thuốc.

Hàn Lệ thả hai người ra, đi tới cạnh Nhan Sắt, “Tôi đi tìm cô tôi, có gì chị cứ gọi tôi nhé.”

Nhan Sắt ừ, ngay cả ánh mắt cũng không thèm nhìn cậu.

Hàn Lệ đã quen thái độ lạnh lùng của cô, ngoại trừ việc cảm thấy hơi mất mát bên ngoài cũng không có thấy quá khó khăn.

Cậu vào lâu đài cổ, đẩy cửa phòng cô dâu ra.

Vân Tri đang ở trong.

Cô an tĩnh ngồi trên ghế trước cửa sổ, gương mặt xinh đẹp dưới khăn che, con ngươi trong suốt bất an.

Hàn Lệ đến, Vân Tri liền ngẩng đầu lên.

“Hàn Lệ.” Cô cười với cậu, trên mặt lộ ra hai cái lúm đồng tiền nho nhỏ.

Hàn Lệ nhìn cô, đột nhiên cảm thấy đau lòng.

Lần đầu tiên thấy cô, cô chỉ mặc quần áo đơn giản, là một người vô cùng khó hiểu từ trong núi ra. Hôm nay, cô đã là người trưởng thành, chuẩn bị gả sang nhà người khác.

Hàn Lệ mím môi cố che giấu chua xót, cậu đi tới.

“Ba mẹ tôi có công việc nên không thể tới, nhưng quà vẫn sẽ là tôi tặng cho cô.”

“Ừ, không sao đâu.” Mấy năm nay Vân Tri không có về Hàn gia, Có những lúc bọn họ đi công tác ở Thượng Kinh, rảnh rỗi thì gặp mặt, không thì gọi điện hỏi thăm mấy câu.

Hàn Lệ mím môi, “Chúc Chúc hôm nay phải đi diễn, cũng không đến được.”

Hàn Chúc Chúc đã là một nghệ sĩ dương cầm có tiếng, mỗi ngày đều có lịch trình, Vân Tri hiểu.

“Nhưng nó có lời muốn nói với cô.” Hàn Lệ cầm điều khiển TV, bật lên.

TV đang chiếu một buổi trình diễn, Vân Tri kinh ngạc phát hiện trên sân khấu chính là Hàn Chúc Chúc.

Cô bé đã trổ mã xinh đẹp.

Dưới ánh đèn, cô bé cao quý tao nhã.

Hàn Chúc Chúc chỉnh micro, đột nhiên nói, “Hôm nay người thân của tôi kết hôn, chính xác là cô tôi.”

Vân Tri lẳng lặng nhìn cô bé.


“Nhiều năm trước, lúc lần đầu tiên thấy cô, cháu vô cùng ghét cô vì cô ăn mặc quê mùa và có mùi khó chịu; chọc cô là người không có văn hóa, là sâu bọ từ trong núi đi ra. Cháu xem thường cô, cho nên luôn tính toán để khiến cô phải bị đuổi ra khỏi nhà.”

Hàn Chúc Chúc nói tiếng Trung, dưới sân khấu là người nước ngoài nên nên có nghe cũng không hiểu.

“Ban đầu là cháu ghét cô thật, nhưng bây giờ lời chúc phúc cũng là thật.” Cô bé dừng lại, “Bài hát này đặc biệt tặng cô, chúc cô tân hôn vui vẻ, còn nữa…” Hàn Chú Chúc nhìn ống kính, nhìn thẳng vào mắt Vân Tri, “Hy vọng sau này cô sẽ hạnh phúc.”

Cô bé bắt đầu trình diễn bài hát mà mình tự soạn nhạc, bài hát có tên là “Vân Tri”

Âm nhạc piano du dương và sắc nét bao quanh tai, giai điệu đi từ thấp đến cao, rồi từ từ chìm xuống mức ổn định.

Vân Tri ngồi thẳng lưng, nghiêm túc nghe bài hát đến cuối.

“Sắp bắt đầu rồi, Vân Tri chuẩn bị xong chưa?”

Ngoài cửa có người kêu.

Hàn Lệ đưa tay về phía cô, “Đi thôi, cô dâu.”

Vân Tri hít sâu một hơi, đứng dậy khoát tay Hàn Lệ.

Hôm nay là một ngày tươi sáng, không mây và gió thật yên tĩnh nhẹ nhàng.

Dưới bầu trời quang đãng, người cô yêu đang đợi cô ở phía trước.

Vân Tri cầm bó hoa, đi từng bước đến phía Lộ Tinh Minh.

“Này.” Hàn Lệ nhìn thẳng, bỗng nhiên nhỏ giọng kêu cô.

“Sao thế?” Vân Tri hỏi nhỏ.

Hàn Lệ lầm bầm, “Tôi muốn khóc quá.”

Vân Tri sửng sốt, lén nhìn Hàn lệ.

Khuôn mặt cậu nghiêm nghị, nhưng đôi mắt đỏ hoe, như thể sắp khóc thật.

Vân Tri nghẹn họng, vành mắt cũng nóng lên. “Cậu, cậu đừng khóc, cô sợ cô cũng khóc theo mất.”

Hàn Lệ ừ một tiếng, nhưng nước mắt rơi xuống hai giọt.

“Này.”

Lập tức đến bên người Lộ Tinh Minh.

Hàn Lệ nhìn phía trước, nhấp môi, nhỏ giọng nói chỉ có hai người nghe thấy, “Lộ Tinh Minh mà bắt nạt cô thì phải nói cho tôi liền.” Cậu nói, “Cô vẫn có nhà mẹ đẻ là chỗ dựa.”

Những lời này chạm đến điểm yếu của cô, cuối cùng Vân Tri cũng khóc.

Cô lại được Lộ Tinh Minh nắm tay, cầm thật chặt.

Nhìn vào năm ngón tay mạnh mẽ của người đàn ông, Vân Tri âm thầm quyết định, nhất định phải giúp cháu trai theo đuổi sư phụ của chồng mình!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận