**Editor: Bánh bao chay nhân thịt**
Nghe thấy lời nói của hai người này, Cốc Vũ sợ ngây người, tìm ra đoạn ngắn trong trí nhớ của nguyên chủ, trực tiếp phản bác: “Hiện tại cũng đã mạt thế, còn lấy đạo đức thời hòa bình kia ra ép người khác, mấy người ăn muối nhiều quá, tiện thể ướp đầu óc đến hỏng luôn rồi à?”
“Đến tột cùng mấy người mặt mũi lớn bao nhiêu thế? Mấy người lại còn có thể nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy? Chỉ để lại hai người hoàn thành nhiệm vụ? Mấy người muốn các anh ấy đi tìm chết à?”
“Á à, mạng của mấy người là mạng còn mạng của các anh ấy không phải mạng chắc?”
“Các anh ấy phải chấp hành nhiệm vụ gì? Nhiệm vụ nguy hiểm thế nào? Người có biết không?”
“Ỷ vào việc các anh ấy phải làm hết trách nhiệm nên không kiêng nể gì bóc lột đúng không? Tôi nói cho mấy người biết, các anh ấy là người của Cốc Vũ tôi, không đến phiên mấy người đứng đây khoa tay múa chân.”
Cốc Vũ khí phách vô cùng, lời nói ra không khác gì súng laser bắn liên thanh khiến cho mấy người Thương Mặc phải ngây ngẩn toàn thân, còn trong lòng lại ấm áp vô cùng.
Suốt dọc đường tới đây, bọn anh đã gặp được không ít người sống sót, cũng đã cứu không ít người, thời gian thực hiện nhiệm vụ cũng lần nữa lần nữa chậm trễ.
Bọn anh sở dĩ phải mạo hiểm vào kho vũ khí của Cục cảnh sát cũng bởi vì dọc đường đi cứu người sống sót nên tiêu hao kha khá đạn dược.
Mà trung tâm nghiên cứu này cực kỳ nguy hiểm, nếu không chuẩn bị đủ đạn dược thì một khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bọn anh hẳn sẽ phải chết không thể nghi ngờ.
Tiểu đội vốn có sáu người nhưng đến giờ chỉ còn lại bốn người bọn anh.
Nếu không phải may mắn gặp được Cốc Vũ thì lúc này chắc đã biến thành ba người.
“Ha, cái con nhãi ranh mày nói chuyện sao lại ác độc thế?” Trịnh Nhã Lam khó thở, phản bác lại: “Bọn họ là quân nhân, bảo vệ bọn tao không phải chuyện thiên kinh địa nghĩa sao? Bọn tao nộp nhiều thuế như vậy, còn không phải nuôi mấy người họ à?”
Cốc Vũ liếc mắt đánh giá trên dưới ả đàn bà trước mặt một cái, cười nhạo một tiếng, lại lần nữa vặc lại: “Bác gái, toàn thân trên dưới bác có làm tròn cũng không vượt qua một ngàn đồng đâu.
Bác chắc chắn mình là một người có thể nộp thuế? Nộp thuế tối thiểu phải năm nghìn đồng đấy.
Hơn nữa các loại thuế gia tăng khác, cộng hết lại có thể cao đến bảy tám ngàn thậm chí một vạn.
Bác thật sự đã từng nộp thuế chưa?”
“Mày…… mày là bộ đội ở đơn vị nào? Tao muốn khiếu nại mày, mày cũng dám cùng dân chúng nói vậy?” Trịnh Nhã Lam tức tối đến mức ngực ấm ách khó chịu, không ngừng thở dốc từng hơi lớn.
Ả ta cho rằng Cốc Vũ cũng giống như Bàng Hưng, đều là quân nhân nên cố tình dùng chiêu khiếu nại để ép cô.
Mấy người này có thể ra ngoài chấp hành nhiệm vụ đã đủ để nói nên rằng chính phủ còn tồn tại.
Nếu chính phủ vẫn còn thì đám người này nhất định phải bảo vệ dân chúng.
“Khiếu nại?” Cốc Vũ khẽ cười một tiếng, tiếp tục nói kháy: “Bác gái à, có phải bác lớn tuổi nên hoa mắt không thế? Không nhìn thấy tôi mặc quần áo gì à? Tôi chẳng phải quân nhân, trên thế giới này không ai có thể khiếu nại tôi.
Bác kể cả có gọi Ngọc Hoàng đại đế tới, tôi cũng chẳng sợ.”
Dù sao thế giới này không có thần tiên, ông già Thiên Vương, tôi đây mới là lớn nhất.
Cốc Vũ tự bổ sung một câu trong lòng.
“Con nhãi ranh chết tiệt kia, tao hôm nay phải xé nát cái miệng mày ra.” Nói xong, Trịnh Nhã Lam tiến lên muốn cùng Cốc Vũ đánh nhau.
Suy nghĩ của Cốc Vũ vừa động, dây mây đã lặng lẽ bò dọc theo góc tường, vòng đến bên cạnh Trịnh Nhã Lam.
Chỉ cần ả ta dám động thủ, Cốc Vũ tuyệt đối không nương tay.
Chu Quý vội vàng giữ chặt Trịnh Nhã Lam, cười khuyên nhủ: “Em gái Nhã Lam xin hãy bớt giận, sống sót ở mạt thế, mọi người đều không dễ dàng gì, không nên chỉ vì vài câu đầu môi chót lưỡi mà tổn thương tình cảm.”
“Đây là vài câu đầu môi chót lưỡi à? Con nhỏ đó đang cong cong quẹo quẹo mắng tôi, cậu điếc nên không nghe thấy sao?” Trịnh Nhã Lam nổi nóng.
Mấy ngày nay Trần Nghiệp luôn dung túng ả ta, trước khi mạt thế tới lại là người có bản lĩnh, tâm cao khí ngạo nên loại người như Chu Quý này, ả ta không thèm để vào mắt.
Chu Quý vừa hay lại chạm vào lúc ả ta nổi nóng, làm sao ả ta cho sắc mặt tốt được.
“Sao cô không biết lòng tốt của người khác thế?” Tươi cười trên gương mặt Chu Quý lập tức biến mất, gã ta vốn có ý tốt khuyên can, ai ngờ còn bị mắng như không phải người.