Đột nhiên, di động rung lên, Bùi Xuyên nhìn vào thông báo hiển thị trên màn hình, sau đó xoay người ra khỏi phòng bệnh, ra hành lang nhận điện thoại.
Trợ lý Lý mang một ly nước ấm tới.
Bởi vì tay của Lâm Tuế Từ bị thương, không tiện cầm vào đồ vật, nên anh lấy một chiếc ống hút thả vào trong ly nước cho cậu.
Trợ lý Lý đứng bên cạnh giường bệnh, khom lưng đưa ly nước tới gần miệng thiếu niên, giọng nói ôn hòa: "Uống đi."
Lâm Tuế Từ ngước mắt lên nhìn trợ lý Lý một cái, thấy đối phương cười vô cùng ấm áp, liền thử ngậm lấy ống hút uống một ngụm nước.
Sự khô khốc ở yết hầu giảm bớt, cậu thật sự rất khát, tốc độ uống nước cũng nhanh hơn, hầu kết gợi cảm nhẹ nhàng chuyển động.
Chỉ chốc lát sau, nước trong ly nhanh chóng vơi đi.
Bùi Xuyên trở lại sau khi nói chuyện điện thoại xong, nhìn thấy trợ lý Lý đang đút nước cho thiếu niên, hành động có chút thân mật.
Cảm xúc trên mặt người đàn ông không hề dao động, hắn không nhanh không chậm mà đi tới gần hai người.
Lâm Tuế Từ thấy hắn tiến vào, động tác uống nước chậm lại một chút, sau đó chậm rãi buông lỏng ống hút, trở về trạng thái như lúc nãy.
(Hãy đọc truyện ở w a t t p a d onnhuxanh111 nha <3)
Bùi Xuyên chú ý đến điều này, lạnh nhạt phân phó trợ lý Lý: "Đưa nước cho tôi, cậu đi ra ngoài trước đi."
Rõ ràng giọng điệu của cấp trên nhà mình vẫn lạnh nhạt, trước sau như một, nhưng không hiểu sao trợ lý Lý bỗng nhiên cảm thấy sống lưng ớn lạnh, anh cung kính đưa cái ly trong tay cho Bùi Xuyên, quay qua nhìn thiếu niên lại cúi đầu cuộn tròn trên giường một chút, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Bùi Xuyên đứng vào vị trí của trợ lý Lý, đưa ly nước tới gần miệng của Lâm Tuế Từ, điều chỉnh lại vị trí của ống hút, để nó đối diện với đôi môi tái nhợt của cậu.
"Há miệng." Hắn nói chuyện chậm rãi, chờ đợi phản ứng của đối phương.
Đường cong cằm của thiếu niên căng chặt, chờ đợi một lúc cũng không chịu há miệng.
Kết quả không khó đoán, Bùi Xuyên vẫn kiên nhẫn dò hỏi: "Không uống sao?"
Nhưng mà sự kiên nhẫn, chậm rãi này lọt vào trong tai của thiếu niên lại giống như là đang uy hiếp.
Cậu quét mắt nhìn lén sườn mặt lạnh lùng của người đàn ông, hàng lông mi mảnh dài run rẩy, sau đó há miệng ngậm lấy ống hút, uống một cách nhanh chóng, gấp gáp.
Bùi Xuyên: "Đừng nóng vội, uống chậm một chút."
Vừa mới dứt lời, Lâm Tuế Từ bị nước làm sặc, kịch liệt ho khan.
Bùi Xuyên lập tức đặt ly nước xuống, nhẹ nhàng vỗ lên tấm lưng đơn bạc của cậu.
Lâm Tuế Từ như chim sợ cành cong, theo bản năng né tránh qua một bên, Bùi Xuyên thấy vậy cũng tự giác thu tay lại.
Một lát sau, cuối cùng Lâm Tuế Từ cũng ngừng ho khan.
(Hãy đọc truyện ở w a t t p a d onnhuxanh111 nha <3)
Ho khan không dứt khiến cho hô hấp cậu có chút dồn dập, gương mặt tái nhợt đỏ bừng, khóe miệng dính vết nước, quần áo trước ngực ướt một mảng nhỏ.
Bùi Xuyên rút một tờ khăn giấy, chỉ mới vừa duỗi tay Lâm Tuế Từ lại tiếp tục né tránh sang bên cạnh.
Lúc này Bùi Xuyên không làm theo ý của cậu nữa, ngón cái cùng ngón trỏ thon dài của người đàn ông trực tiếp nắm lấy cằm của thiếu niên, xoay mặt cậu lại, động tác vô cùng cẩn thận mà lau vệt nước dính bên khóe miệng cậu.
Đầu ngón tay người đàn ông vô cùng ấm áp, Lâm Tuế Từ càng thêm bất an, lông mi mảnh dài run rẩy, không biết nên đặt ánh mắt của mình vào nơi nào.
Nhưng dù như thế cậu cũng không phản kháng.
Giống như một con mèo nhỏ mình đầy thương tích lưu lạc bên ngoài, được một người tốt mang về nhà, trốn trong góc phòng run lên bần bật, truy rằng vô cùng kháng cự việc bị con người chạm vào, nhưng khi được bế lên vẫn vô cùng ngoan ngoãn.
Nhìn phản ứng của người trước mặt, khóe miệng người đàn ông như có như không mà nâng lên, nhanh đến nỗi không kịp nhìn thấy.
Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp nhưng lại không có cảm xúc gì của Lâm Tuế Từ, bàn tay mang theo vết chai mỏng nhẹ nhàng vuốt ve trên gương mặt cậu.
"Đừng sợ, tôi sẽ không tổn thương cậu."
20:25 16/01/2024
Chương mới lên sàn, mình sẽ cố gắng đẩy nhanh tiến độ cho ai đang hóng nhé, tại mình cũng hóng lắm 🐸