Mưa to tầm tã, cơn mưa giống như một màn đạn dày đặc đánh ầm ầm lên cửa kính xe, cần gạt nước đong đưa qua lại.
Bên ngoài là một khoảng tăm tối, mịt mờ, ánh sáng từ đèn xe chiếu sáng một đoạn đường phía trước.
Ánh mắt người đàn ông thờ ơ nhìn xuyên qua cửa sổ xe, dừng lại ở trên bóng người đứng giữa trung tâm đường lớn.
Cơn mưa rất lớn nên dù cho có đèn xe chiếu sáng, vẫn không thể nhìn rõ bóng dáng của người kia, chỉ thấy một cơ thể nhỏ gầy, đơn bạc mờ ảo, đầu cúi thấp, lẻ loi đứng giữa màn mưa lớn.
Từng hạt mưa đánh lên người cậu, nhưng người kia lại giống như không còn cảm giác, vẫn đứng yên ở đó không nhúc nhích.
Ngay thời điểm xe của Bùi Xuyên dừng lại, Lâm Tuế Từ cũng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng về phía trước.
Cách màn mưa và cửa sổ xe, Bùi Xuyên không thấy rõ gương mặt của dối phương, càng không nhìn rõ đôi mắt của cậu.
Nhưng ngay giây phút này, Bùi Xuyên lại cảm nhận được vô cùng rõ ràng nỗi tuyệt vọng kia, ánh mắt bất lực và chết lặng ập thẳng vào mắt hắn.
Trong đôi mắt không chút gợn sóng của người đàn ông vẫn luôn bình tĩnh bỗng dưng hiện ra một sự dao động kì lạ.
Tài xế bóp còi phát ra âm thanh chói tai.
Nhưng Lâm Tuế Từ đang đứng trên đường lớn vẫn thờ ơ như cũ, không có ý né tránh, mí mắt cũng không thèm động.
Cậu cảm thấy vô cùng mệt mỏi, một chút sức lực để cử động ngón tay cũng không có, đầu cũng rất đau, cơn hoa mắt chóng mặt ập đến.
Cậu chậm rãi mở mắt, bóng dáng nhỏ gầy bị gió thổi gần như sắp sụp đổ, ngay sau đó cơ thể cậu mềm như bông ngã xuống mặt đất.
"Sao... Sao lại té xỉu rồi? Không phải là đang ăn vạ đó chứ?" Tài xế cảm thán một cách kinh ngạc.
Sợ mất thời gian của ông chủ, trợ lý Lý nhanh chóng nói:"Bùi gia, để tôi ra ngoài xem thử."
Vừa dứt lời, trợ lý Lý vội vàng che ô xuống xe, chạy vào màn mưa.
Nhưng anh không để ý rằng ngay sau khi anh xuống xe, Bùi Xuyên ngồi ở ghế sau cũng mở cửa đi xuống theo.
Cặp chân dài bước xuống, giày da sang trọng dẫm lên mặt đất, ngay sau đó nhanh chóng bị làm ướt.
Bùi Xuyên chẳng hề che dù.
Hai vệ sĩ ngồi phía sau nhìn thấy thế, còn chưa kịp kinh ngạc đã nhanh chóng xuống xe chạy theo, che chiếc ô màu đen trên đỉnh đầu người đàn ông.
"Bùi gia, sao ngài cũng xuống xe vậy?" Trợ lý Lý nói một cách kinh ngạc.
Anh đã đi theo bên cạnh Bùi Xuyên mười mấy năm nay, anh biết cấp trên nhà mình tính tình lạnh nhạt, luôn không thích xen vào việc của người khác, huống chi hiện tại còn đang mưa lớn, dù có ô che thì người vẫn sẽ ướt.
Bùi Xuyên không nói gì, bước một bước dài đi thẳng tới chỗ người đang té xỉu trên mặt đất, vệ sĩ theo sát bên cạnh che dù cho hắn.
lý Lý cũng nhanh chóng cầm dù đi theo.
Bùi Xuyên khuỵu gối xuống bên cạnh Lâm Tuế Từ, ở khoảng cách gần thế này cuối cùng cũng nhìn rõ gương mặt của người kia.
Cơ thể nhỏ gầy của thiếu niên hơi cuộn tròn lại, đôi mắt nhắm chặt, lông mi mảnh dài bị nước mưa xối ướt, run nhè nhẹ như con bướm đang bị thương.
Cơn mưa gột rửa sạch sẽ tro bụi cùng với mồ hôi trên gương mặt nhỏ, để lộ ngũ quan tuấn tú mà thanh lãnh, chỉ là trên mặt thiếu niên không còn giọt máu nào, tái nhợt gần như trong suốt.
Trợ lý Lý ngắm người ta đến ngây cả người, đây có lẽ là mỹ nhân ốm yếu chỉ cần chạm nhẹ là vỡ thường hay được miêu tả trong tiểu thuyết.
"Bùi gia, hình như trên người cậu ấy có vết thương."
Không cần trợ lý nhắc nhở thì Bùi Xuyên cũng đã chú ý dến điều này, hắn dời tầm mắt từ trên mặt của thiếu niên, nhìn xuống hai cánh tay vô lực đang rũ trên mặt đất của cậu.
Trên tay Lâm Tuế Từ có máu đọng lại, mặc dù đã bị nước mưa rửa trôi đi không ít, nhưng vẫn còn thấy máu chảy xuống, máu đỏ sậm theo cánh tay nhỏ trắng nõn chảy xuôi xuống dưới, hòa vào nước mưa.
Ngoài hai cánh tay lộ ra bên ngoài, chú ý thấy ở trên một đoạn cẳng chân của cậu cũng dễ dàng nhìn thấy những vết bầm xanh tím.
Áo thun trắng trên người bị nước mưa tưới ướt, dán lên cơ thể gần như trong suốt, ở dưới ánh sáng mờ ảo, mơ hồ có thể nhìn thấy da thịt bên trong quần áo loang lổ những dấu vết xanh tím, nhìn thấy mà rợn người.
Cậu giống như một con mèo bị vứt bỏ, cơ thể đầy vết thương nằm trên đường, hơi thở thoi thóp, ngay cả hô hấp cũng rất mong manh.
"Hình như cậu ấy bị thương rất nặng..." Trợ lý Lý bên cạnh nói, sau đó nhìn sang Bùi Xuyên, lời còn chưa kịp nói hết đã bị chặn lại ngay cổ họng.
Trong ánh sáng mờ ảo, sườn mặt người đàn ông bỗng nhiên trầm xuống, cho dù vẫn không biểu hiện ra ngoài, nhưng vẫn có thể cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo lan tỏa xung quanh, so với cơn mưa ngoài kia còn lạnh hơn.
Trợ lý Lý cảm thấy rùng mình, đồng thời cũng cảm thấy khó hiểu vì sao ông chủ lại trở nên như vậy, chẳng lẽ là bởi vì người đẹp đang té xỉu trên mặt đất này hay sao?
Nhưng đúng là tiểu mỹ nhân nhìn rất đáng thương, anh cũng không đành lòng bỏ mặc đối phương nằm lẻ loi trong cơn mưa tầm tã thế này.
"Bùi gia, trời đang mưa to, ngài nên quay lại xe thôi, tôi đưa cậu ấy tới bệnh viện trước?"
Bùi Xuyên: "Không cần."
"Nhưng mà....." Trợ lý Lý vừa mới mở miệng,những lời tiếp theo lại tiếp tục bị chặn đứng ngay cổ họng.
Anh mở to hai mắt, miệng còn chưa kịp khép lại, không dám tin mà nhìn vào hành động của ông chủ.
Bùi Xuyên cong lưng, đôi tay vòng qua hai chân và lưng của thiếu niên, ôm ngang người trong lồng ngực, sau đó đứng dậy đi về phía xe hơi.
Hai vệ sĩ bên cạnh cũng mang dáng vẻ khiếp sợ, nhưng cho dù sợ đến thế nào, bọn họ vẫn nhanh chóng chạy theo bên cạnh Bùi Xuyên, che dù cẩn thận cho hắn.
Trợ lý Lý cử động tay khép lại miệng của mình, ngơ ngác mà đi theo phía sau.
Trong màn mưa, người đàn ông ăn mặc tây trang sang trọng nhẹ nhàng ôm người trong lồng ngực, mặt vô cảm bước chân dài đi trên đường lớn, thân hình hắn cao lớn, vững chãi, vai rộng eo hẹp, ngũ quan xuất sắc trong bóng đêm càng trở nên lạnh lùng, thâm sâu.
Nước mưa từ đỉnh dù nhỏ xuống vai người đàn ông nhưng hắn cũng không quan tâm.
Thanh niên nhỏ trong lồng ngực vẫn đang hôn mê bất tỉnh, gương mặt tinh xảo tái nhợt nhưng trông dịu dàng, ngoan ngoãn, đầu kề sát vào lồng ngực dày rộng, ấm áp của người đàn ông, đôi tay không có lực rũ bên người, hỗn hợp nước mưa và máu tươi uốn lượn chay dọc xuống theo đầu ngón tay tái nhợt.
Vệ sĩ mở cửa xe, Bùi Xuyên ôm người đi vào trong xe.
Chiếc Bentley màu đen tiếp tục lăn bánh, đi qua màn mưa đêm ở A thành, không khí trong xe có chút ẩm ướt, bầu không khí cũng trở nên kì lạ.
Trợ lý Lý không đè nén được sự tò mò trong lòng, lén lút nhìn xuống tình huống phía sau, trong mắt mang theo vài phần ngạc nhiên.
Bùi Xuyên ôm bạn nhỏ cả người ướt đẫm vào trong lồng ngực, trên mặt không hề có một tia ghét bỏ nào, chỉ là trên người vẫn luôn tản ra hơi thở âm trầm, nhưng trong đó hình như còn có chút... dịu dàng?
Trợ lý Lý giật mình một cái, xém chút nữa là bị suy nghĩ của mình dọa sợ.
Anh chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình liên tưởng đến việc Bùi gia - người đàn ông có gương mặt ngàn năm bất biến sẽ liên qua đến hai chữ "dịu dàng".
Ngay lúc ngày, Bùi Xuyên đột ngột ngẩng đầu lên, lạnh nhạt sai bảo:"Bật điều hòa cao lên một chút."
Trợ lý Lý vội vàng dời mắt,"V-vâng!" Tay chân anh luống cuống chỉnh lại nhiệt độ điều hòa, lại dò hỏi:"Bùi gia, giờ chúng ta đi bệnh viện sao?"
Bùi Xuyên ừ một tiếng:"Nhanh lên."
Dứt lời, hắn liền rũ mắt nhìn xuống bạn nhỏ đang nằm trong lồng ngực.
Đầu Lâm Tuế Từ ướt đẫm, mềm mại dựa trên vai hắn, hàng lông mi run rẩy nhè nhẹ.
Bùi Xuyên siết chặt cánh tay, ôm lấy vòng eo nhỏ gầy.
Độ ấm trong xe tuy cao, nhưng cơ thể Lâm Tuế Từ vẫn lạnh như băng, nếu như không phải lồng ngực cậu còn phập phồng thì người khác liền nghĩ cậu đã xong rồi.
12:55 06/12/2023
Quà đáp lễ cho các tình yêu đã ủng hộ mình nhéee
Cứ nói đến Bùi gia là 'lãnh đạm' miết, không biết chỉnh sao cho đỡ lặp từ nựa TvT. Trong quá trình đọc mà thấy sai sót chỗ nào thì mọi người nhớ nhắc nhở mình nhoo~