Bé Gấu Trúc Xuyên Không Cưới Phu Lang


Phu lang họ Tiền vươn cổ nhìn qua: "Đúng là thế thật, nhưng một gùi lớn thế này, cũng có thể bán được hơn hai mươi văn rồi, vẫn là Tiểu Nhất ngươi giỏi, muội muội của vợ ta hôm nay cũng lên núi, nhưng may mắn không bằng ngươi, vừa nãy về với cái giỏ không.

Ơ, trong lòng ngươi đang ôm cái gì vậy?"

"Không biết.

" Tưởng Tiểu Nhất lắc đầu: "Con nhặt được, thúc xem thử, thúc có biết là gì không?"

Phu lang họ Tiền nghe vậy vác cuốc đi gần lại, nhìn một lúc, không nhìn ra được gì, nhưng hai bà thím bên cạnh đang góp vui nói có thể là con gấu con.


Tưởng Tiểu Nhất hơi nghi ngờ hỏi: "Là gấu con ạ?"

"Trông có vẻ hơi giống.

" Một bà thím không chắc chắn lắm nói: "Cái thứ ngươi ôm trông có vẻ nhiều lông, ta nghe nói gấu đen có nhiều lông, những nhà giàu có ở thị trấn mùa đông thích mua da gấu để đắp lắm, một tấm có thể bán được mấy chục lạng bạc! Ngươi nhặt được ở đâu vậy? Chết rồi à?"

Phu lang họ Tiền vẫn còn ở đây, Tưởng Tiểu Nhất cũng không dám nói mình nhặt được trong núi sâu, nếu không sẽ bị mắng.


"Ở trên núi ạ.

" Cậu nói: "Có lẽ vẫn còn sống, ấm áp lắm!"


Mấy bà thím chưa từng thấy gấu đen, lúc này đều nhìn thấy lạ, thấy nó bị Tưởng Tiểu Nhất trói chặt, lại không nhúc nhích, trông cũng nhỏ, không có vẻ nguy hiểm, bèn mạnh dạn đưa tay sờ thử.


Vừa mềm vừa mịn, cảm giác rất tốt.


"Ôi chao, ấm quá, bảo sao những đại nhân kia thích mua da gấu đắp!"

"Đúng vậy.

"

Người trong thôn đều nghèo, chăn làm ra hầu như đều mua bông cũ, dùng lâu vừa cứng vừa nặng, lại không ấm lắm, trước đây nghe nói những nhà giàu có kia bỏ ra cả trăm lạng bạc mua da gấu đắp, mọi người đều không hiểu.


Đắp gì chẳng được?

Nếu thấy lạnh, thì đắp thêm hai cái chăn nữa, hai cái không được thì ba cái, có đáng để bỏ ra nhiều bạc như vậy mua cái da gấu đó không?

Có nhiều bạc như vậy, mua thịt ăn không ngon hơn sao?

Nhưng lúc này sờ thử, chỉ vài cái, mọi người lập tức say mê không rời, càng sờ càng nghiện.


Thật sự là rất dễ chịu khi sờ vào.


Tưởng Tiểu Nhất vội về giết gấu ăn thịt, nhưng mấy bà thím đang hứng thú sờ, không có ý dừng lại, cậu cũng không tiện mở miệng, cho đến khi Tưởng Tiểu Tam gọi cậu một tiếng.


"Đại ca.

" Tưởng Tiểu Tam ôm một bó củi, vừa chạy lộp bộp từ xa tới vừa lắc lư nước mũi vàng khè.


Cậu nhóc và Tưởng Tiểu Nhị là sinh đôi, nhưng thân thể khỏe mạnh hơn Tưởng Tiểu Nhị nhiều, ngoại trừ việc thường xuyên chảy nước mũi, thân thể rất tốt, dù Tưởng gia ăn toàn rau dại, cậu nhóc cũng ăn ngon lành, ăn cái gì cũng không chừa lại cái gì.


Nhìn Tưởng Tiểu Tam ôm một bó củi lớn mà vẫn nhảy nhót được, mọi người không khỏi thở dài, Tưởng Tiểu Tam chạy đến trước mặt Tưởng Tiểu Nhất, hít một cái, rồi nói đại ca, đệ đói rồi, muốn ăn cơm.


Tưởng Tiểu Nhất thấy cậu nhóc lại hít nước mũi là muốn đánh, nhưng nhìn thấy cậu nhóc đổ mồ hôi đầy đầu, nghĩ là mệt lắm, cuối cùng vẫn thương, không nỡ ra tay, nắm tay cậu nhóc chào tạm biệt mấy bà thím.



Đợi người đi xa rồi, một người phụ nữ thu hồi ánh mắt, vừa cuốc cỏ vừa ngưỡng mộ nói: "Tiểu Nhất này thật là giỏi giang!"

Nhặt được một gùi lớn nấm mèo thì thôi đi, còn nhặt được hơn mười cân thịt, ai mà không ghen tị chứ?

"Đúng vậy.

" Có người hùa theo: "Vừa giỏi vừa chăm chỉ, nếu không phải còn phải nuôi hai đệ đệ, ta đã sớm nhờ bà mối đến nhà cậu ấy rồi.

"

"Tiền gia, năm nay chắc cậu ấy mười chín tuổi rồi phải không?"

Tiền thúc suy nghĩ một lúc: "Chắc là vậy, cậu ấy lớn hơn muội muội vợ ta hai tuổi, muội muội vợ ta năm nay mười bảy tuổi rồi.

"

Có người nghe vậy thở dài: "Thật là đáng tiếc! Theo ta, chàng trai này cũng là số khổ!"

Ca nhi không dễ sinh con, từng tuổi này rồi mà vẫn chưa thể gả ra ngoài, sợ là sau này sẽ càng khó hơn.


Nhưng cũng không phải nói là nhất định không gả được, chỉ là khó tìm được nhà tốt.


Dù sao những chàng trai trẻ đều muốn có cô nương hay ca nhi 16-17 tuổi tươi tắn, chỉ có nhà nghèo, không có lựa chọn, hoặc những người tính tình không tốt hay những người góa vợ mới chọn người lớn tuổi.


Nhưng những gia đình như vậy, lấy về cũng chỉ là chịu tội.



Tưởng Tiểu Nhất trên có thể đốn củi gánh nước, dưới có thể giặt quần áo nấu cơm, không có việc gì cậu không làm được, con người lại hiếu thuận, cưới về chắc chắn là một tay làm việc giỏi.


Bây giờ ca nhi 19 tuổi đã là "già" rồi mà vẫn buộc phải ở nhà chờ gả, chính là do gia đình kéo lùi.


Những năm trước, cha Tưởng cưới khuê nữ Hoàng gia ở thôn Liễu Giang bên cạnh, cô gái họ Hoàng đó sau khi về nhà chưa đầy 8 tháng đã sinh một cô con gái, thôn dân vốn cũng không nghĩ nhiều, sau đó qua một năm, mẹ Tưởng sinh ra Tưởng Tiểu Nhất.


Sáu năm trước, mẹ Tưởng dẫn Tưởng Thúy Thúy hòa ly ra ngoài, nhưng mẹ Tưởng lại không về thôn Liễu Giang, mà chỉ sau hai ngày ly hôn, đã lấy một người đàn ông ở thị trấn.


Dân làng hỏi thăm mới biết người đàn ông đó cũng là người thôn Liễu Giang, cùng mẹ Tưởng là thanh mai trúc mã, hai người lớn lên cùng nhau từ nhỏ, nhưng năm đó trưng binh, người đàn ông đó bị tuyển đi, ngày trước khi đi, hai người cuối cùng không nhịn được, đã bem bem trong rừng cây nhỏ và đã tạo ra sinh mạng.


Mang thai trước khi thành thân ngay cả ở thời hiện đại cũng không được coi là hay ho, ở nước Đại Chu càng là chuyện lớn, chuyện này nếu truyền ra ngoài thì mười tám đời tổ tông đều phải xấu hổ, Hoàng gia nghĩ vậy, bèn muốn gả mẹ Tưởng đi.


Cha Tưởng trên không cha mẹ dưới không anh em, là lựa chọn tốt nhất trong vòng mười dặm tám làng, nếu không thì, Hoàng gia cũng sợ chuyện bại lộ, cha mẹ người ta đến gây sự, thêm vào đó cha Tưởng lại khá đẹp trai, người cũng hiền lành, Hoàng gia bèn chọn ông.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận