Editor: Hebridean
Hôm sau, Hi Trì thức giấc bỗng dưng thấy hơi váng đầu.
Trong viện vang lên tiếng chim hót, Hi Trì không biết đó là loài chim gì mà kêu êm tai đến vậy, y nằm trên giường một lát mới nhớ ra mình đang ở Hi gia.
Thực ra Hi Trì đã nhiều năm không thường xuyên sống trong biệt phủ Diêu gia, y đi học ở Thư viện Hạc Y, bốn năm tuổi đã quanh quẩn bên chân tiên sinh đọc sách viết chữ, lớn hơn một chút đã cùng ăn cùng ở với những thiếu niên khác.
Ánh mặt trời buổi sáng sớm xuyên qua hai mành sa chiếu hơi mỏng tiến vào bên trong, Hi Trì đưa tay vén chiếc màn màu xanh ngọc lên, một sợi ánh sáng nhạt dừng trên khuôn mặt y, ánh nắng đâm thẳng vào đôi mắt tuyệt đẹp ấy, y dẫm lên đụn mây bước ra bên ngoài.
Đi xuyên qua bức rèm che, để lại sau lưng tiếng va chạm giữa những hạt ngọc được đính tỉ mỉ trên rèm, Hi Trì đi ra gian phòng bên ngoài, y ngửa đầu thấy sắc trời xanh trong, búp hoa nhài trắng tinh bên cạnh tỏa ra mùi hương nhè nhẹ, phần lá mềm đến nỗi tựa như có thể rỉ ra nước.
Hi Trì nhìn đến vài chiếc lồng chim có mấy con chiền chiền đỏ đang hót reo không ngừng, y tiến lại gần, chú vẹt cạnh đó liên tục kêu vài tiếng "Sáng sớm" "Sáng sớm" với Hi Trì.
Tiểu Cảnh nghe được âm thanh liền chạy nhanh lại: "Công tử, hôm nay người dậy sớm vậy?"
Hi Trì cười một tiếng: "Nghe tiếng chim hót bên ngoài này."
Hi Tu Viễn đi ra từ bên trong.
Hôm qua hắn phân phó hạ nhân quét tước gian phòng cho khách bên cạnh phòng mình, hai huynh đệ ở trong cùng một sân viện.
Xa xa đã nhìn thấy Hi Trì ăn vận đơn giản, đang đứng cạnh bên mấy con chim ngoài hàng hiên, Hi Tu Viễn lại gần: "A Trì, đám chim chóc này quấy rầy giấc ngủ của đệ sao? Để ta phân phó người làm đưa chúng đến nơi khác."
Hi Trì xoay người nói: "Không sao đâu, chơi vui lắm, đây đều là chim đại ca nuôi sao?"
Hi Tu Viễn nói: "Sân viện im ắng quá, nuôi mấy con chim cho náo nhiệt một chút."
Hi Trì nhìn đám lông lấp lánh quanh thân bọn chúng, khen ngợi: "Chúng được nuôi dưỡng rất tốt.
Đại ca, đệ không thể lưu lại kinh thành lâu quá, một thời gian nữa là phải về Lật Nam rồi, phụ vương đành phải phiền huynh chiếu cố."
Tin y vào Kinh có rất nhiều người biết.
Thân phận Hi Trì này đương nhiên rất sạch sẽ, nhưng y còn có một thân phận khác có khả năng gây ra sóng to gió lớn trong triều, thậm chí còn có thể liên lụy đến Hi gia.
"Diêu gia có chuyện gì sao?" Hi Tu Viễn nói, "Ta nghe người ta nói đệ sống ở Diêu gia đã phải chịu không ít tủi nhục."
"Diêu gia đối xử với đệ rất tốt, ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu không hề bạc đãi đệ, chẳng qua có vài tên hạ nhân mồm miệng không sạch sẽ cứ thích khuếch đại chuyện trong phủ, vài lời nói dối không may truyền ra ngoài khiến người ta chê cười thôi." Hi Trì kiên nhẫn giải thích, "Phụ vương có ơn sinh thành với đệ, Diêu gia thì có ơn dưỡng dục, tổ phụ mẫu tuổi đã lớn cần có người chăm sóc, nên ta phải trở về, đến lúc tổ phụ mẫu sống thọ qua đời, nếu phụ vương có muốn đệ vào Kinh lần nữa, viết thư gửi đệ là được."
Hi Tu Viễn hơi mỉm cười: "Vị trí Thế tử Vương phủ này thì sao, đệ cũng không cần? Đệ là đích tử."
Hi Trì nhìn thẳng vào mắt hắn: "Đệ muốn sao? Đệ chưa bao giờ làm qua chức trách của một thế tử Thành Vương, chưa bao giờ tẫn hiếu trước mặt phụ mẫu."
Mẫu thân Hi Trì đã sớm hòa li với Thành Vương, Hi Trì sống đến bây giờ chỉ mới tới Hi gia đúng một lần này đây.
Y khó mà xem mình như là một thành viên trong gia đình họ Hi.
Hi Tu Viễn đưa tay gõ gõ cái trán Hi Trì: "Nói bậy.
Phụ vương lúc nào cũng nhớ đệ, đại ca có công danh riêng mình, không liên quan gì đến cái tước vị này.
Diêu gia có tốt thì cũng là nhà người khác, Hi gia mới là nhà của đệ."
Hi Trì lui về phía sau hai bước, xoa xoa cái trán bị gõ cho đỏ hồng.
Hi Tu Viễn nói: "Phụ vương cũng rất cực khổ, hai năm trước vất vả lắm mới sống sót thoát khỏi bàn tay Thái Hậu.
A Trì, đệ đừng giận cha."
Hi Trì nói: "Đại ca, nếu huynh cứ nhường hết như thế, trong lòng đệ rất hổ thẹn."
Hi Tu Viễn ngắt lời y: "Ta không phải con trai thân sinh của phụ vương, quân sĩ của người thắng trận trên đường hồi kinh đã nhặt được ta, tướng sĩ dưới trướng phụ vương đều biết chuyện này.
Hi Trì, đệ đã hiểu chưa? Vị trí này không phải của ta, đệ mới là nhi tử duy nhất của phụ vương, máu mủ tình thâm thật sự."
Hi Trì không ngờ Hi Tu Viễn lại thẳng thắn như thế, chuyện bí mật như thế hẳn là Hi Tu Viễn nên kiêng kị mới đúng.
Hi Trì nói: "Đại ca ——"
"Được rồi," đôi mắt Hi Tu Viễn cong cong ánh cười, "Hi gia mãi mãi là nhà của đệ, mau mau quay lại tâm sự lời thật lòng với phụ thân, đừng nói mấy lời ngốc ngếch gì mà trở về Diêu gia nữa."
Con vẹt lông xanh bên kia lại lại kêu hai tiếng "Sáng sớm", thấy không ai thèm để ý đến nó, nó liền dùng cánh vỗ vỗ bả vai Hi Trì.
Hi Tu Viễn vẫy tay đuổi con chim không biết trời cao đất dày kia đi: "Thanh Nương, đừng nháo."
"Tên nó là Thanh Nương?"
Hi Tu Viễn gật gật đầu: "Để chỉ chim mái đấy, bọn hạ nhân đặt tên cho nó.
A Trì ở Lật Nam đã lâu như vậy, có đính hôn với ai chưa?"
"Chưa từng."
Hi Tu Viễn nói: "Kinh thành mỹ nhân nhiều như mây, hôm nào để ca ca dẫn đệ đi chiêm ngưỡng mở mang kiến thức."
Hi Trì không có ý nghĩ gì về phương diện này cả: "Không cần đâu, phụ vương chắc không muốn chúng ta ra ngoài ăn chơi đàng điếm đâu."
"Ông ấy không muốn? Lão tướng như ông ấy mới muốn nhất." Hi Tu Viễn nói, "A Trì chẳng lẽ chưa bao giờ nắm tay tiểu cô nương nào sao?" Hi Trì hơi ngượng ngùng: "Nam nữ thụ thụ bất thân."
Hi Tu Viễn cười một tiếng: "Điểm tâm đã chuẩn bị xong rồi, đệ mau đi đổi xiêm y đi, rồi chúng ta cùng phụ thân dùng điểm tâm."
Hi Tu Viễn xoay người thấy một tên tôi tớ đang vội chạy về phía này.
Tôi tớ thấp giọng nói vài câu bên tai Hi Tu Viễn: "Đại công tử, Trịnh công công cho người mời ngài vào cung một chuyến, nói có việc muốn nhờ ngài."
Hi Tu Viễn nói: "Ngươi có biết là chuyện gì không?"
Đương kim Hoàng đế có ý muốn kiểm soát rất mạnh, thái giám tổng quản Trịnh Như lại nắm trong tay nhược điểm của Hi Tu Viễn, trước mắt hắn đang bị Trịnh Như khống chế, Trịnh Như là chó săn của Hoàng đế, Hi Tu Viễn nghe lời sai bảo của Trịnh Như cũng đã làm không ít chuyện cho Hoàng đế.
Làm việc cho vị chủ tử này ít lâu, Hi Tu Viễn phát hiện được các đại thần trong triều đều bị sắp xếp nhiều ít nhãn tuyến kề cận bên người.
Tên tôi tớ này chính là một trong những nhãn tuyến được cho vào đây để theo dõi Thành Vương.
Tên tôi tớ nói: "Chắc là muốn ngài tìm ai đó, cụ thể thế nào nô tài cũng không rõ lắm.
Người vừa rời đi kia chính là nhị gia sao? Dung mạo quả thật ưa nhìn."
Hi Tu Viễn nhìn thoáng qua hướng Hi Trì rời đi: "Đúng không? Nó vừa ló mặt ra bên ngoài một bước, không biết đã có bao nhiêu gia đình tới cửa dạm ngõ."
Hi Trì sống trong phủ Thành Vương rất tốt, duy chỉ có một chuyện ngoài ý muốn xảy ra một tháng sau đó, Hi Trì vô ý rơi khỏi lưng ngựa, một chân bị thương.
Thời tiết ở Kinh thành không thích hợp để dưỡng thương, vừa vặn Thành Vương có một trang viên ở ngoại ô, Hi Tu Viễn quyết định tự mình đưa Hi Trì qua đó.
Hi Trì ngụ tại trang viên dưỡng thương hơn một tháng, đến khoảng trung tuần tháng bảy, thương thế của Hi Trì đã khỏi hơn phân nửa, y đã có thể xuống đất đi lại bình thường.
Bầu không khí náo nhiệt nơi Kinh thành quả thực không thích hợp với Hi Trì, Hi Trì nghe nói một vị sư huynh đồng môn bị biếm tới một huyện nhỏ làm huyện lệnh, quan hệ giữa y với vị sư huynh đó cũng khá tốt nên quyết định đi thăm cùng với Tiểu Cảnh.
Sư huynh của Hi Trì tên là Cố Lương, tham gia thi cùng năm khoa cử với Hi Tu Viễn, Hi Tu Viễn là Thám Hoa, Cố Lương đậu Bảng Nhãn.
*Cấp bậc của học vị Tiến sĩ trong hệ thống giáo dục xưa lần lượt là: Trạng Nguyên -> Bảng Nhãn -> Thám Hoa.
Vốn dĩ Cố Lương được nhận vào Hàn Lâm Viện tiền đồ vô hạn, nhưng lúc ân sư bị bắt nhốt vào ngục giam, Cố Lương vì nói vài câu cầu tình cho ân sư mà bị Hoàng đế biếm thành một quan tri huyện thất phẩm.
Cố Lương nhìn thấy Hi Trì khập khiễng tới thăm mình, hắn chỉ đành cười khổ: "Diêu sư đệ, sao đệ cũng biến thành như thế này vậy?"
Hi Trì phe phẩy cây quạt đáp: "Là do đệ không cẩn thận ngã ngựa."
Cố Lương nhanh tay đỡ Hi Trì ngồi xuống: "Chúng ta đã hai năm rồi không gặp mặt, lần này nhất định phải uống cho say một trận.
Có điều dạo này công vụ bận rộn, hay trước tiên đệ cứ ở lại nhà ta dưỡng thương cho tốt hơn đã, ở đây non xanh nước biếc thích hợp cho người bị thương, ta giải quyết xong chuyện công việc sẽ nói cho đệ nghe chuyện của thầy."
Hi Trì nói: "Đệ không may mắn lỡ mất chuyện của Doãn tiên sinh, không thể gặp thầy một lần.
Thái sư huynh nói trạng thái sức khỏe của Doãn tiên sinh không được tốt lắm, Hình Bộ dụng hình với người sao?"
Cố Lương lắc đầu: "Không có dụng hình.
Đệ cũng biết đấy, Thịnh Nguyệt là học trò Doãn tiên sinh đặt nhiều tâm tư nhất, cái chết của Thịnh Nguyệt đối với thầy còn đau đớn hơn việc xẻo mất miếng thịt trên người.
May là đệ chưa gặp Doãn tiên sinh, bằng không ông ấy nhất định sẽ giận chó đánh mèo đổ hết lên đầu đệ, nói Thịnh Nguyệt bị đệ rủa chết."
Hi Trì cười cười, không tiếp lời.
Cố Lương rầu rĩ uống ngụm trà: "Đương kim Hoàng thượng không phải là người dễ đối phó, gần vua như gần cọp, đến thở một hơi lớn một chút trước mặt ngài ấy ta cũng không dám.
Ân oán của Thịnh gia với Hoàng đế đệ cũng đã biết, dù hai năm trước đệ không tiên đoán chuyện này thì Thịnh Nguyệt cũng sẽ bị Hoàng đế giết, Thịnh gia tự làm chuyện xấu không thể sống, liên quan gì đến cái tiên đoán của đệ cơ chứ."
Hi Trì nói: "Đương kim giận cá chém thớt với huynh, là hắn biếm huynh tới nơi này, hay là ý của các đại thần dưới trướng?"
"Là ý của Hoàng Thượng, dưới cơn giận dữ Hoàng Thượng đã chỉ thẳng mặt biếm ta," Cố Lương nhớ tới cảnh tượng ngày đó lòng vẫn còn sợ hãi không thôi, "Một bên là quân phụ, một bên là sư phụ, ta làm sao có thể đôi bên đều đối xử vẹn toàn, chỉ sợ đời này cố gắng đến mấy cũng không hồi kinh được nữa."
Hi Trì cười lắc lắc đầu: "Không đâu.
Huynh có nghĩ tới chưa, nếu hắn giết Doãn tiên sinh nhất định sẽ bị người trong thiên hạ chỉ trích, còn giết huynh lại dễ như trở bàn tay, vậy mà hắn lại không giết huynh.
Hắn biếm huynh tới đây chính là để tích trữ nhân tài, mài giũa huynh thành một cây bảo kiếm rồi sẽ đưa về trọng dụng tiếp, chờ huynh làm được một việc thật tốt nào đó sớm muộn gì cũng sẽ trở về Kinh đô, đương kim Thánh Thượng không phải tên ngốc."
Cố Lương cân nhắc một chút: "Quả nhiên đệ nói chuyện vẫn xuôi tai như vậy, người dưới trướng ta đều nói ta đắc tội Hoàng Thượng tiền đồ đều đổ sông đổ bể cả rồi."
Hai người đang nói chuyện, một hạ nhân lại đột nhiêm tìm đến Cố Lương nói có chuyện cần đại nhân ra mặt.
Hi Trì cùng với các sư huynh sư đệ đều thân thiết như người một nhà, không cần để ý lễ nghĩa gì cả, nha môn Cố Lương phụ trách còn có chuyện quan trọng, hắn liền mang mũ đi ngay.
Ngày hôm sau, Cố Lương sai người đưa Hi Trì đến một tiểu trang viên trên núi, nơi đây cảnh sắc yên tĩnh lại mát mẻ, đang là giữa hè mà trang viên này lại cực kì thoải mái.
Cố Lương gia tài bạc triệu, phụ thân là một phú thương rất có tiếng phía nam, bị giáng xuống nơi này khai phá đất đai tiếp nhận chức vụ, việc đầu tiên hắn làm là mua đất xây phủ thoải mái.
Chỗ trong núi này vốn là biệt trang Cố Lương dùng để tránh nóng, kết quả hắn bận rộn đến mức chân không chạm đất chưa có cơ hội hưởng thụ lần nào, Hi Trì quả thật là may mắn.
Buổi tối, Hi Trì ra ngoài tản bộ, y phát hiện trong núi có rất nhiều chuyện thú vị, ban ngày Hi Trì trông thấy một dòng suối trong vắt, hái một ít thảo mộc mọc dại.
Đột nhiên có thứ đó gì bay lại, Hi Trì liền né qua một bên, thứ đó vùng vẫy ngã nhào xuống đất.
Hóa ra là một con chim rất lớn bị thương, nó dài chừng hai thước, tiếng kêu thê lương không dứt.
Hi Trì bắt được cánh của nó, đưa tới chỗ sáng kiểm ra một chút thì phát hiện nó bị thương ở chân, chân chim hẳn là bị vật bén nhọn nào đó móc vào làm cho bị thương, máu vẫn còn chảy.
Chân phải nó còn đeo một vòng ngọc nguyên vẹn.
Hi Trì nhìn nó giãy giụa một hồi rồi bất động, có vẻ không cảnh giác với y lắm, lại xem xét chiếc vòng ngọc bích tinh xảo này một chút, y nghĩ thầm chắc là chim đã được người ta thuần hóa rồi.
Vừa lúc chỗ này có thảo dược trị thương, Hi Trì bảoTiểu Cảnh giã dược thảo tìm được đem đến đây, y định đắp lên cái chân thương tích cho con chim.
Tiểu Cảnh bị dọa cho sợ: "Chim gì mà lớn thế, đây là chim ưng?"
Hi Trì nghiêm túc nhìn ngó: "Hẳn là diều hâu, không biết là chim nhà ai, chờ vết thương tốt hơn thì thả nó về với chủ thôi."
Diều hâu tính tình rất hung mãnh, nhưng con này thì lại ôn thuần khác thường, Hi Trì rịt thuốc cho nó, nó bèn dùng phần đầu nhẹ nhàng cọ cọ lên bả vai Hi Trì, tiếng kêu đau đớn lúc trước của nó cũng bớt đi rất nhiều.
Con này là chim mái, y nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông của nó, đột nhiên nhớ tới con vẹt Hi Tu Viễn nuôi trong viện tên là Thanh Nương: "Quả nhiên là cái nết thích được chiều chuộng, đã vậy ta đặt tên cho ngươi là Kiều Kiều* được không."
*娇娇 ghép với chữ 女 này sẽ được cụm từ "người con gái quen được nuông chiều", nết như đại tiểu thư ấy:>>
Hi Trì trời sinh đã được động vật nhỏ yêu thích, thỏ con nai con mèo con chó con gì cũng đều rất thích thân cận Hi Trì.
Kiều Kiều cũng đặc biệt thích Hi Trì, rảnh rỗi nó lại dùng cái mỏ mình mổ mổ đầu tóc y.
......
Trịnh Như công công sốt ruột không thôi, con diều hâu lông trắng được Hoàng đế phong làm "Tuyên uy Đại tướng quân" kia vốn là cống phẩm của nước chư hầu, loài chim này cực kì hiếm thấy, ở nước Đại Huyên đây dù ra giá cao tới mấy cũng không có người bán, Hoàng đế lúc rảnh rỗi không có việc gì làm thích nhất là trêu đùa con ác điểu này.
Ba ngày trước, "Tuyên uy Đại tướng quân" được Hoàng đế thả ra, Đại tướng quân bay đi chơi cùng lắm trong vòng bốn canh giờ sẽ bay trở về, không biết tại sao lần này chờ mãi vẫn không thấy bóng dáng đâu cả.
Trịnh Như thấy thần sắc Hoàng đế không vui, hắn cẩn thận tiến lên dâng trà: "Bệ hạ, nô tài đã phái người đi tìm, nhất định sẽ nhanh chóng tìm được Đại tướng quân quay về."
Chung Diệp nhận chung trà, lạnh lùng hỏi: "Dạo này kinh thành có cấp báo gì không?"
"Bẩm, tạm thời không có."
Chung Diệp nói: "Canh y cho trẫm, trẫm tự mình ra ngoài tìm."
HẾT CHƯƠNG 2
Hơ: một chương có rất nhiều chim:vvv.