Ăn Tết trong quân so ra không náo nhiệt ấm áp bằng ở nhà, qua năm mới Hi Tu Viễn thừa thắng xông lên, trong vòng hai tháng ngắn ngủi bình định toàn bộ phản quân, đưa theo Hi Trì hồi kinh phục mệnh.1
Thời điểm Hi Trì đi ngang qua Lật Nam cố ý ghé về nhà thăm ngoại tổ phụ tổ mẫu, mang Hi Tu Viễn cùng đến bái kiến.
Hi Tu Viễn trước khi gặp Diêu lão gia tử có chút hồi hộp, hắn từng nghe qua thanh danh Diêu gia ở Lật Nam một tay che trời, thời niên thiếu Diêu lão gia từng đọc sách cùng Mục Đế, sau đó được phái đi làm Tổng đốc Lật Nam, gia phong Phụ Quốc Công.
Lật Nam là vùng đất giàu có đông đúc của Huyên triều, kẻ sĩ đọc sách cũng nhiều, sinh ra không ít Thừa tướng Tướng quân.
Diêu lão gia tử thần thái sáng láng, gặp mặt Hi Trì tươi cười vẫy cháu trai lại gần: "Cháu ngoan, để ông ngoại nhìn xem có cao thêm không nào."
Hi Trì cười tiến lên: "Con cảm thấy mình đã cao thêm không ít đâu."
Diêu lão gia tử vỗ vỗ vai Hi Trì: "Cao lớn bằng các cữu cữu rồi đấy."
Nói rồi ông liếc qua Hi Tu Viễn: "Đây chắc là Tu Viễn? Rất tuấn tú."
Hi Tu Viễn mỉm cười: "Vãn bối Hi Tu Viễn, Diêu công gia quá khen."
Diêu lão gia tử muốn Hi Trì ở lại Lật Nam, ông luôn cảm thấy Kinh thành quá thị phi, nhiều quy củ dễ sinh sự, không thích hợp để Hi Trì sinh sống.
Lật Nam mỹ nhân nhiều như mây, khí hậu thuận lợi, cuộc sống tiêu diêu tự tại hơn Kinh thành rất nhiều.
Hi Tu Viễn tiếp chuyện Diêu lão gia tử một lúc lâu mới kéo Hi Trì vào: "Lần này A Trì lập công lớn, Hoàng thượng cũng nghe danh cho nên muốn triệu kiến gặp mặt, chỉ sợ lần này không thể bất kính với Người."
Hắn không đề cập đến việc Thành Vương yêu chiều coi trọng Hi Trì đến thế nào, ông ta căn bản không áp được lão gia tử kiến thức rộng rãi này, chỉ có thể lấy Hoàng thượng ra thị uy mới có tác dụng.
Vua triều nào có thần triều nấy, thiên tử đã thay người, thế lực Diêu gia ở Kinh thành không còn lớn mạnh như xưa nữa, Diêu lão gia chỉ nghe nói Hoàng thượng mới đăng cơ là nhân vật lợi hại, vẫn chưa tận mắt thấy qua.
Hi Trì là tiểu bối xuất sắc nhất Diêu gia, nhưng không thích hợp làm cận thần cho thiên tử, Diêu lão gia tử nhìn sang Hi Trì: "Đi Kinh thành học hỏi thêm kiến thức, nhớ kỹ ngàn vạn lần đừng đắc tội Hoàng thượng.
Đúng rồi, không thể cưới cô nương Kinh thành đâu nhé, phải về Lật Nam thành thân, gia gia không cho phép con cưới người nơi khác."4
Diêu lão gia tử lo lắng Hi Trì cưới nữ nhân Kinh thành sẽ không trở về nữa.1
Hi Tu Viễn sờ mũi: "Nếu có cô nương thân phận cao quý nào nhất quyết muốn gả cho A Trì, không phải A Trì không chịu gả thì phải làm sao."
Diêu lão gia tử nói: "Cho dù có là công chúa cũng không thể ép cưới ép gả được."
Dứt lời ông ngồi ngẫm nghĩ, hình như trong cung cũng không có vị công chúa nào cường thế đến như vậy.14
Hi Trì trấn an: "Được rồi được rồi, con biết rồi, gia gia đừng lo lắng nữa, việc này để ngày sau bàn tiếp."
"Đúng rồi, Vũ Vương cũng sắp vào kinh." Diêu lão gia tử căn dặn, "Gia gia không cho con chạy theo hắn."
Vũ Vương là phu quân thứ hai của mẫu thân Hi Trì.
Người này vẫn luôn thưởng thức y, ngày còn nhỏ từng suýt giấu y vào xe ngựa lén chở về Tây Nam, may mà Diêu lão gia tử phát hiện không cho phép Vũ Vương mang người đi.13
Mấy năm nay Hi Trì trưởng thành, Vũ Vương lại muốn gả cháu gái để y về Tây Nam làm việc, vì thế mỗi tháng đều viết thư cho Diêu lão gia tử nịnh nọt.
Tuy Vũ Vương không phải cha ruột, nhưng ông ta đã cưới mẫu thân y, luôn tự xem mình như một nửa cha Hi Trì.
Hi Trì xoa giữa chân mày.
Quan hệ trong gia đình quá loạn, giữa các bên kỳ thật rất khó giữ gìn giao hảo, thân quá không tốt mà sơ quá cũng không xong.
Hi Trì thật lòng yêu thương mỗi người, nhưng lại không thể bày tỏ ra ngoài một cách thoả đáng.
Hơn nữa -- Vũ Vương và Thành Vương đều không phải người tính nết hiền hòa, chuyện y hi vọng nhất là hai người kia đừng bao giờ gặp mặt, nếu động tay đánh nhau sẽ không ai ngăn nổi.
Hi Tu Viễn và Hi Trì cuối cùng cũng ra khỏi Diêu gia, đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Hi Tu Viễn nói: "Phụ Quốc Công thật là --"
Ham muốn khống chế người khác có thể nói là rất mạnh.
Hi Trì lắc đầu: "Từ sau sinh nhật mười ba tuổi, trong nhà lúc nào cũng có người lục tục làm mai.
Qua sinh nhật mười lăm càng nhiều hơn, bây giờ ấy à --"
Gần như mỗi người đều mong Hi Trì nhanh chóng thành thân, mà phải cưới cô nương ở chỗ mình, thực ra không chỉ có cô nương, các thanh niên ngấp nghé cũng rất nhiều.
Hi Trì mang lại quá nhiều lợi ích, cho dù là thân phận hay chính bản thân y cũng đều khiến thế lực các nơi thèm khát.1
Hi Tu Viễn hỏi: "A Trì, chính đệ nghĩ như thế nào?"
"Có thúc giục hơn nữa thì đệ cũng không gấp." Hi Trì nói, "Trước mắt cứ đến đâu hay đến đó đi."
Hi Trì không quá để ý một nửa của mình là người nơi nào, Kinh thành, Lật Nam, Tây Nam, ở ba nơi này cũng được, không ở đó cũng tốt, y không quá quan tâm.
Quan trọng nhất vẫn là tâm đầu ý hợp, thật lòng yêu thích lẫn nhau.
Bản thân Hi Trì vốn có năng lực ứng phó với áp lực khắp nơi, cho nên y không sốt ruột.
Hi Tu Viễn lưu loát lên ngựa, mỉm cười với Hi Trì: "Đệ đệ, chúng ta hồi kinh thôi!"
Một thời gian dài không gặp Thành Vương, trong lòng Hi Tu Viễn thật sự mong nhớ cha, hắn biết phụ thân cũng rất nhớ mình và đệ đệ.
Lập được chiến công hiển hách, Hi Tu Viễn cũng chờ mong sau khi trở về sẽ nhận được lời tán thưởng của Hoàng Thượng và văn võ bá quan, Hi Trì không muốn gia nhập quan trường, nhưng Hi Tu Viễn luôn nuôi mộng gây dựng thành tựu sánh vai cùng Thành Vương.4
Ngày trở về kinh đúng vào đầu hạ, Hi Trì nhớ rõ hai năm trước mình vào kinh cũng là thời gian này.
Mấy năm nay kinh thành thay đổi không ít.
Hi Tu Viễn phải tiến cung phục mệnh, Hi Trì không cần đi theo nên trở về nhà trước.
Sáng sớm nay Thành Vương đã nhận được tin tức hai đứa con trai trở về, thời điểm nhìn thấy Hi Trì đặc biệt vui vẻ, bàn tay to vỗ mạnh lên lưng y một cái: "Nhóc con cao lên nhiều đấy nhỉ!"
Một cái vỗ của Thành Vương hoàn toàn không giống một cái vỗ của Diêu lão gia tử, Hi Trì suýt nữa thì hộc máu: "Phụ vương, cha nhẹ tay một chút."1
- - sắp bị cha vỗ chết rồi!
Thành Vương vui đến sắp điên, hận không thể kiểm tra toàn thân con trai từ trên xuống dưới một lần: "Có bị thương không? Bị thương ở đâu cho cha nhìn xem, lần này ca ca thường xuyên khen ngợi con, con ngoan làm việc không tồi!"
Hi Trì nói: "Cha yên tâm, con không bị thương gì cả, không trực tiếp ra chiến trường."
Công việc của Hi Trì phần lớn là móc nối quan hệ phối hợp khắp nơi và tính kế mai phục phản quân, lần đánh giặc này là sân nhà của đại ca y, Hi Trì cảm thấy chỉ cần có Hi Tu Viễn là đủ rồi.
Đối phương thoạt nhìn nho nhã, trên chiến trường lại giết địch vô số cự kỳ dũng mãnh, không hề giống với vẻ bề ngoài một chút nào.
Thành Vương hớn hở: "Đại ca con đâu? Vào cung rồi à?"
Hi Trì gật đầu: "Đúng vậy, đại ca đi gặp Hoàng Thượng."
Thành Vương cảm thấy nhà mình năm nay đúng là toàn gia sáng rực, không chỉ bản thân có bản lĩnh, hai con trai cũng ưu tú không kém cạnh, so sánh với con cái đám bạn đồng liêu, con mình quả là thiên chi kiêu tử, thắng cả nhân sinh.
"Đại ca con có bị thương không? Nó có bị thương thật cũng sẽ không viết thư cho cha, con mau nói cho cha nghe xem."
Hi Trì trả lời: "Đại ca từng bị trúng tên tương đối nặng, con đã mời danh y giải độc, bây giờ khỏi hẳn rồi, chỉ là trên lưng vẫn mang sẹo thôi."
Bản thân Thành Vương cũng mang một thân vết tích chinh chiến, tuy đau lòng con trai nhưng đao kiếm trên chiến trường vốn không có mắt, bị thương là hết sức bình thường, có thể trở về bình an là tốt rồi.
Hi Tu Viễn quả nhiên được phong thưởng rất hậu, hắn lại ở trước mặt Hoàng thượng khen ngợi đệ đệ nhà mình.
Chung Diệp khá tò mò đệ đệ hắn tài giỏi đến mức nào, nếu quả như lời Hi Tu Viễn tâng bốc văn thao võ lược như vậy, Chung Diệp nguyện ý đề bạt người thanh niên này.
Hi Trì mới hai mươi tuổi, nếu so sánh với đại đa số các công tử quyền quý trong triều, rất xứng đáng với câu tuổi trẻ tài cao.
Đêm hôm đó Hi Tu Viễn về nhà cùng phụ thân và đệ đệ say sưa một trận, hôm sau trong cung mở tiệc, Hoàng thượng cố ý dặn Hi Tu Viễn mang theo Hi Trì tiến cung.
Ở Thuận Hầu phủ năm kia Hi Trì còn có thể lấy cớ từ chối gặp Hoàng thượng, lần này vua đã chỉ tên điểm mặt, không thể không đi.
Hi Trì có hai thân phận, người biết y là Hi Trì đều là người nhà, kẻ biết y là Diêu Hi chỉ có bằng hữu.
Quan trường Huyên triều có vài người biết về thân phận kia của y, Hi Trì hơi do dự, lo lắng một khi thân phận Diêu Hi bị lộ sẽ mang đến phiền toái cho người nhà.
Y đã tính toán kỹ, nếu đến lúc đó Hoàng thượng thật sự kiêng kị, y sẽ lập tức rời khỏi Kinh thành vĩnh viễn không quay lại, từ nay về sau không can thiệp vào chuyện triều chính.
Hi Trì từng nghe nói về nhiều chiến tích của Chung Diệp, biết lòng dạ lẫn thủ đoạn của vị quân vương này không hề tầm thường.
Ngày tiến cung Hi Trì không thể mặc bạch y đơn giản, để phù hợp với thân phận thế tử y phải đổi sang trang phục màu xanh, tóc buộc ngọc quan, thanh niên trong gương như chi lan ngọc thụ, mặt mày tinh xảo dịu dàng mê hoặc mọi ánh nhìn, so với hai năm trước càng tuấn dật thanh tú hơn, mất đi rất nhiều nét ngây ngô thiếu niên.
Hi Tu Viễn lo lắng Hi Trì sẽ căng thẳng, dù sao cũng là đi diện thánh, lần đầu tiên gặp thiên tử hắn cũng căng thẳng không nói nên lời, cho nên Hi Tu Viễn cố ý đứng cạnh Hi Trì dặn dò: "A Trì, tuy tính tình bệ hạ lạnh lùng nhưng chắc chắn sẽ không làm khó dễ đệ, đừng quá lo lắng."
Hi Trì không căng thẳng, y chỉ đang mải suy đoán đương kim Hoàng đế là người như thế nào.
Y chưa từng gặp mặt người đó, nhưng lại hiểu rất rõ tâm tư cải cách triều chính của đối phương, phỏng đoán mỗi một chính lệnh ban ra.
Lần này bình loạn Nghênh Châu, rất nhiều chỗ phải xin chỉ thị của Hoàng đế, ý kiến của hắn thường rất đúng trọng tâm.
Tuy chưa bao giờ gặp qua, nhưng từ nội tâm Hi Trì rất ngưỡng mộ vị đế vương này, cho rằng hắn có thể cứu vớt Huyên triều sắp sụp đổ, đưa đất nước trở về thời thịnh thế.
Hi Trì nói: "Đại ca, tim ta đập nhanh quá."1
Chính y cũng không rõ vì sao lại đập nhanh như vậy.
Nếu thân phận của y bại lộ trước mặt Hoàng đế, tai hoạ rơi xuống, y sẽ không vì thế mà căng thẳng hay khiếp đảm, Hi Trì không sợ tai họa.
Chẳng lẽ là kích động sao?
Hi Trì theo Hi Tu Viễn cùng nhau nhập điện, các đại thần bên trong tranh thủ Hoàng đế chưa lên triều đang chụm đầu nói chuyện.
Nửa khắc sau, một thái giám hô to "Hoàng Thượng giá lâm", tất cả bá quan đứng lên hành lễ.
Mọi người không ai dám ngẩng đầu, Hi Trì cũng không ngẩng đầu.
Thanh âm thiên tử lãnh đạm uy nghiêm: "Chúng ái khanh bình thân, tất cả đứng lên đi."
Hi Trì chậm rãi ngước mắt.
Thiên tử mặc long bào huyền sắc tạo cảm giác áp bách rất sâu, khuôn mặt ẩn sau chuỗi ngọc trên mũ miện âm trầm mà tuấn mỹ, không nói không cười, khiến tất cả phải sợ hãi thần phục.
Hi Trì lớn mật nâng mắt, ánh mắt Chung Diệp cũng dính chặt lên người y.
Chung Diệp còn nhớ rõ cơn mưa thu không dứt ở Thanh huyện, nhớ rõ căn phòng nhỏ trống không.
Không ngờ có một ngày, Hi Trì đang đứng ngay trước mặt mình..