Editor: Hebridean
Ngày tháng sống trong núi rất thoải mái, nhưng im ắng quá lại khiến Tiểu Cảnh ngứa ngáy không chịu nổi, Hi Trì đành bảo nó thôi thì xuống núi làm việc với Cố Lương đi.
Tiểu viện này của Cố Lương có một thư phòng cất không ít sách cổ điển tịch, thế nên Hi Trì ở đây một mình mà không hề cảm thấy nhàm chán.
Bảy tám năm trước, Hi Trì đã từng gặp Cố quản gia, ngày xưa cũng là Cố quản gia đưa Cố Lương đến Thư viện Hạc Y.
Hi Trì trưởng thành rồi thay đổi rất nhiều, khiến Cố quản gia không còn nhận ra y nữa, bây giờ ông chỉ biết Hi Trì là sư đệ đồng môn của Cố Lương mà thôi.
Ông lão theo Cố Lương đến Kinh thành sống một năm biết không ít chuyện thú vị ở đó, Hi Trì nghe được những chuyện như vậy là nhờ ông kể lại.
Hi Trì phân phó cho Cố quản gia đi lấy một ít thịt thỏ sống, y tự tay đút cho Kiều Kiều ăn nửa cân thịt, được cho ăn no nê xong diều hâu lại càng quấn lấy Hi Trì, Hi Trì đi đâu nó bay theo đó.
Vốn vết thương trên chân diều hâu cũng không phải là quá nặng, dưỡng vài ngày Hi Trì thấy thương thế của nó đã khỏi hơn phân nửa nên định sẽ thả nó đi, kết quả diều hâu được thả bay ra ngoài hơn ba canh giờ sau đã ngậm một con gà rừng vòng trở về.
Kiều Kiều thả con gà rừng đang run bần bật xuống mặt đất, Hi Trì dùng một ngón tay cọ cọ mặt nó: "Cục cưng ngoan, thế mà săn thú được thật.
Chủ ngươi ở đâu? Sao không bay về đi?"
Kiều Kiều đương nhiên không đáp lời Hi Trì.
Nó chỉ kêu hai tiếng làm bộ.
Tiểu gia hỏa này cũng đáng yêu phết.
Đôi cánh nó sải rộng muốn đi lúc nào thì đi lúc đó, nó không đi nghĩa là chính nó không muốn đi, hai bên đã có duyên phận như vậy, Hi Trì liền quyết định nhận Kiều Kiều làm con gái mình.
Tối đến Cố quản gia chặt một nửa thịt gà rừng sống làm bữa tối cho Kiều Kiều, nửa còn lại dùng đi hầm canh gà cho Hi Trì bồi bổ thân thể.
Hi Trì ngồi trên bàn ăn cơm, Kiều Kiều nhìn cái đĩa thịt trước mặt nhưng đứng yên không ăn, nó đang chờ Hi Trì ăn xong rồi mổ tay Hi Trì bắt người ta tự tay đút mới chịu ăn.
Ban đêm mát mẻ, vết thương trên đùi Hi Trì trên đùi đã tốt lên rất nhiều.
Trước mắt thì vẫn đi cà nhắc, đi bộ hồi lâu chân sẽ đau, nhưng lên núi xuống núi vẫn ổn.
Dưới chân núi có một suối nước nóng khá sạch sẽ, buổi tối Hi Trì mang Kiều Kiều ra đó, y định ngâm mình chốc lát.
Xiêm y tuyết trắng được cởi hết, xếp gọn gàng đặt trên mặt đất, bốn phía có hoa cỏ cây cối che lấp, ban ngày còn chẳng có bao nhiêu người mò tới nơi này, càng khỏi nói đến ban đêm.
Đêm nay mười lăm, ánh trăng chiếu xuống vạn vật sáng soi tựa như ban ngày, Hi Trì ngâm mình trong làn nước thư thái.
......
Chung Diệp lạc đường trong núi, hôm nay hắn một mình ra ngoài, không mang theo bất cứ thị vệ nào bên người.
Lúc chạng vạng hắn nhìn thấy Tuyên uy Đại tướng quân bay trên trời, Chung Diệp liền tính toán xách cổ nó mang về, ai ngờ Đại tướng quân đậu lên vai hắn vỗ vỗ cánh nghỉ ngơi chốc lát rồi lại không nể mặt giương cánh bay đi.
Một con chim được thuần hóa tốt sẽ giống như một con chó nghe lời trung thành, có thả nó bay đi nó cũng sẽ tìm đường bay về với chủ nhân.
Tuyên uy Đại tướng quân là diều hâu đích thân Chung Diệp thuần hóa, con chim này cũng chỉ nghe lời mỗi mình Chung Diệp, tình cảm của nó với Chung Diệp vô cùng sâu sắc, ai mà ngờ nó bay ra ngoài vài ngày đã quay lại mới dã tính ngày xưa không thèm quay về nữa.
Từ khi còn nhỏ tính cách Chung Diệp đã u ám tàn nhẫn, dưới sự đàn áp của Thái Hậu với bè phái Thịnh thái sư lại càng thêm vặn vẹo, đồ vật của hắn chỉ có thể thuộc về hắn, những đồ vật muốn thoát khỏi sự khống chế của hắn chỉ có hai kết cục hoặc chết hoặc tiêu hủy.
Sắc trời càng ngày càng tối, Chung Diệp hoàn toàn không tìm thấy đường trở về.
Hắn định tạm nghỉ một đêm trên núi, chờ ngày mai trời sáng lại tìm đường quay về sau.
Bỗng dưng hai tiếng "két két"* quen thuộc lọt vào tai, Chung Diệp nhướn chân mày.
*Tui tham khảo chị Gu Gồ với chị Du Túp:v
Ánh trăng xuyên qua những cành lá thưa thớt rơi xuống mặt đất, Chung Diệp sinh ra đã có một diện mạo tuấn mỹ khác thường, môi mỏng mũi cao, cùng một đôi mắt phượng không giận mà tự uy.
Đôi mắt sắc bén quét qua một 'vật thể' đang phi tới, Chung Diệp lạnh lùng cười nói: "Đại tướng quân của trẫm, ngươi vẫn còn biết đường quay về cơ à."
Móng vuốt Tuyên uy Đại tướng quân chợt buông lỏng, đồ vật nó đang quắp lấy lập tức đổ ập xuống người Chung Diệp.
Mùi hương của thuốc đắng nhẹ quyện với mùi thơm của cành thông tươi xộc vào mũi, trong đó còn mang theo một loại trầm hương mơ hồ không rõ, Chung Diệp hít sâu một hơi, lôi hết đống quần áo treo trên người mình ném hết xuống đất.
Có hết từ áo trong đến áo ngoài, thậm chí còn có cả vớ, tất cả đều là màu trắng.
Chung Diệp không có hứng nhìn ngắm thêm đống đồ dưới chân, hắn cười lạnh: "Nhà ngươi đã đồi trụy đến mức này rồi cơ à, dám trộm y phục của dân nữ?"
Tuyên uy Đại tướng quân là con chim săn mồi rất tuyệt vời, lúc cùng Chung Diệp đi săn hổ nó dám cả gan mổ mù đôi mắt con hổ hung dữ, cùng Chung Diệp đi bắt gấu nó cũng dám dùng móng vuốt nào nát tấm lưng con súc sinh, nó cực kì dũng mãnh chẳng sợ bất cứ điều gì.
Nhưng nó có một khuyết điểm là cực kì háo sắc.
Chung Diệp cũng chẳng biết Đại tướng quân, thân là một con chim, làm sao nó phân biệt được người ta có đẹp hay không, nhưng cứ phàm là cung nữ xinh đẹp một chút là không có ai chưa từng bị nó chòng ghẹo qua.
Nó dùng móng vuốt cướp lấy trâm cài của cung nữ, còn dùng mỏ mổ mổ đầu tóc nữ nhi nhà người ta.
Chung Diệp đã hai lần muốn giết nó, nhưng cuối cùng vẫn nhịn không giết, đành hạ lệnh điều hết tất cả cung nữ có nhan sắc trong điện sang nơi khác.
Thấy đống quần áo nó quắp theo, Chung Diệp liền biết con sắc điểu này lại phát bệnh háo sắc nữa rồi.
Tuyên uy Đại tướng quân "Quác quác"* kêu lớn bay vội về phía trước, Chung Diệp không nhặt quần áo, hắn trực tiếp bước qua chạy theo sau.
Thế mà lại ra được đoạn đường hắn đã vòng vèo cả buổi, xuống được chân núi.
*Dưới này là nó hoảng quá nên tui đổi cách kêu nha:v
Trước mắt có một suối nước nóng, chung quanh mọc đầy hoa và cây cỏ như đỗ quyên và thu hải đường chờ hoa cỏ thực vật.
Chung Diệp mới vừa bị gai hoa cào bị thương lòng bàn tay, bây giờ vẫn còn rỉ máu, hắn vốc một chút nước rửa sạch máu trên tay.
Suối nước nóng ban đêm phản chiếu vầng trăng sáng trong, nhìn ánh trăng Chung Diệp mới nhớ ra hôm nay là Tết Trung Thu.
Năm nay hắn ra ngoài cải trang vi hành, nên người dưới trướng không ai dám nhắc gì đến chuyện này.
Một gợn sóng phá tan ánh trăng dưới nước, lúc sau có một bóng hình gầy mảnh xuất hiện.
Chung Diệp rũ mắt nhìn mỹ nhân phá nguyệt xuất hiện, một đôi vai gầy nổi lên mặt nước, những giọt nước ướt đẫm theo suối tóc đen dày chảy xuôi xuống dưới, mặt ngọc thanh tú lại càng thêm tinh xảo thoát tục dưới ánh trăng, đôi mắt hồ ly đa tình trời sinh tựa như có thể câu mất ba hồn bảy phách người ta.
Chung Diệp híp mắt, hắn biết yêu tinh yêu quái trong núi có rất nhiều, không ngờ xuống núi rồi vẫn còn gặp được tiểu hồ ly tinh đang tắm suối.
"Vị huynh đài này," Hi Trì cũng không biết sao đã là giờ này rồi mà vẫn có người mò đến đây, "Ta đang tắm, cảm phiền ngươi tránh đi chỗ khác một chút được không."
Giọng nói rõ ràng vẫn còn trẻ.
Chung Diệp mới nhận ra con hồ ly này là giống đực.
Đại tướng quân vừa "Quác quác" kêu to bỗng nhiên lao nhanh xuống, Hi Trì còn chưa mở miệng ngăn nó lại, Chung Diệp đã đứng không vững lại còn giật mình liền "Ùm" một phát rơi thẳng xuống nước.
Hi Trì đỡ lấy Chung Diệp.
Giọng nói trong trẻo của thiếu niên vang lên bên tai Chung Diệp, ngay cả hơi thở cũng ấm áp: "Huynh đài, ngươi cẩn thận một chút, con diều hâu này không làm hại người đâu."
Mọi thứ đều sáng ngời dưới ánh trăng, nhưng dòng nước ban đêm lại tối đen như mực, nên Chung Diệp chỉ có thể nhìn thấy mỗi đường cong vai cổ duyên dáng và khuôn mặt của Hi Trì, không nhìn được thêm gì nữa.
Nửa giờ sau Chung Diệp mới ướt dầm ướt dề ra khỏi suối nước, dùng đôi mắt lạnh lùng liếc Đại tướng quân, hắn đang suy xét xem nên đem súc sinh này đi làm thịt kho tàu hay là hấp nó lên đây.
Hi Trì bơi tới bên bờ, y trầm mặc một hồi mới mở miệng: "Quần áo ta đâu?"
Chung Diệp lúc này mới biết bộ xiêm y trắng muốt mang theo hương thuốc nhàn nhạt và mùi thông mới kia là của Hi Trì.
Đại tướng quân vẫn còn đang "quạc quạc" giữa không trung.
Chung Diệp nói: "Bị nó ngậm đi rồi, để ta tìm về cho ngươi."
Đây là lần nhếch nhác nhất suốt hai mươi lăm năm qua của Chung Diệp, hắn một thân ướt đẫm, xách theo Đại tướng quân men theo đường cũ quay trở lại lấy quần áo trả lại cho Hi Trì.
Hi Trì mặc quần áo vào xong tóc phía sau vẫn còn ướt, y vắt khô tóc cho đến khi không còn thấm nước nữa, Chung Diệp cũng không khá hơn là bao, quần áo vẫn còn ẩm ướt.
Hi Trì tiến lên nói: "Nên vắt khô nước trên y phục đi thôi, ngươi cởi áo ngoài ra đi."
Chung Diệp là thiên hoàng quý trụ, tuy hồi còn nhỏ ở trong cung phải chịu đủ mọi tủi nhục và chèn ép, nhưng thân phận hắn vẫn đủ để được hầu hạ mọi lúc.
Đây là lần đầu tiên hắn tự tay vắt quần áo cho mình.
Buổi tối gió lạnh thổi khiến người ta rét run, Hi Trì nói với Chung Diệp: "Đã trễ thế này rồi sao huynh đài vẫn còn quanh quẩn trong núi thế này?"
Chung Diệp đã nhận ra Hi Trì là người chứ không phải hồ ly tinh, dùng giọng điệu lạnh lùng đáp lời: "Lên núi thì lạc đường."
"Ra là vậy." Hi Trì nói, "Ta đang sống nhờ nhà bằng hữu, nhà gần đây thôi, nếu huynh đài không ngại thì có thể quá bộ đến tá túc một đêm."
Chung Diệp nhướn mày.
Hi Trì hơi mỉm cười: "Nếu không sẽ dễ bị nhiễm phong hàn lắm."
Chung Diệp bị Kiều Kiều dọa sợ nên mới rơi xuống nước, sau đó lại giúp y đi lấy y phục về, Hi Trì không muốn hắn sẽ bị ốm.
Bị phong hàn cũng có khả năng đe dọa mạng người đấy.
Chung Diệp sức khỏe tráng kiện, ở Đại Huyên cũng là cao thủ số một số hai, đối với hắn mà nói bị nhiễm phong hàn cũng chẳng phải chuyện gì đáng sợ.
Hắn bây giờ đang nổi hứng thú với người trước mắt này.
Diện mạo Hi Trì tuyệt đẹp, lời nói cử chỉ vô cùng dịu dàng, lần đầu tiên Chung Diệp gặp được một mỹ thiếu niên như vậy.
Chung Diệp lúc nào cũng cao cao tại thượng, đối xử với người khác luôn bằng thái độ cực kì ngạo mạn, bây giờ lại dùng giọng điệu ôn hòa hiếm có đáp lời: "Hôm nay có duyên, không biết nên xưng hô với công tử thế nào."
Hi Trì chắp tay nói: "Tại hạ tên là Diêu Hi."
"Diêu Hi?" Chung Diệp nghe ra được khẩu âm của Hi Trì không phải là người trong kinh, lại nhìn dung mạo với khí chất của Hi Trì, "Công tử đến từ Lật Nam? Xuất thân từ Thư viện Hạc Y?"
Hi Trì gật gật đầu.
Chung Diệp nói: "Trẫm— quả thật là hữu duyên, năm ngoái có từng đọc qua vài thiên văn chương của ngươi, tại hạ họ Lý tên Huyền Độ."
Hắn cứ nghĩ Hi Trì đang ở trong kinh, thủ hạ Trịnh Như phái đi thiếu chút là lật tung cả cái kinh thành lên để tìm người, ai mà ngờ Hi Trì lại đang ở nơi này.
Nếu hắn đoán không lầm, người bằng hữu mà Hi Trì nhắc tới hẳn là Cố Lương.
Chung Diệp lại tinh tế ngắm nhìn Hi Trì.
Hi Trì hóa ra còn trẻ như vậy, thoạt nhìn đâu đó mười bảy mười tám tuổi.
Hi Trì cảm thấy Chung Diệp người cũng như tên, tuấn mỹ như nguyệt, cả người toát ra một loại quý khí khó nói thành lời, nhưng Chung Diệp một thân trang phục tầm thường, nhìn qua có vẻ chỉ là một thư sinh.
Hai người sóng vai đi cùng nhau, Chung Diệp nói: "Đêm Trung Thu sao ngươi lại ra ngoài tắm gội một mình?"
"Hôm nay là Trung Thu?" Hi Trì quả thật quên mất chuyện này, "Trách sao trăng đêm nay lại tròn như vậy.
Lý huynh sao cũng một mình ra ngoài vậy?"
Cố Lương vội đến chân không chạm đất không rảnh tới đây, tiểu viện trong núi không có Gia Tử, quản gia quên mất việc này, Hi Trì cũng không nhớ ra.
Y sợ người trong nhà ra ngoại thành tìm mình liền lộ việc bản thân chuồn êm đi chỗ khác.
Chung Diệp nói: "Ta không cha không mẹ, trong nhà chỉ có một mình, bình thường thích ra ngoài đi nơi này nơi kia một chút."
Tuyên uy Đại tướng quân đáp xuống vai Hi Trì, Hi Trì dùng tay cọ cọ đầu nó: "Kiều Kiều, ngươi nặng quá, tự bay đi."
Chung Diệp liếc mắt nhìn Đại tướng quân một cái: "Đây là con chim ngươi nuôi? Sao lại đặt tên nó là Kiều Kiều?"
Hi Trì lắc đầu: "Nó bị thương, ta chữa thương cho nó xong nó cũng không thèm đi, ta thấy nó là một tiểu cô nương đáng yêu, nên đặt cho nó cái tên Kiều Kiều."
Chung Diệp cười lạnh.
Đáng yêu?
Con chim này lúc nó mổ mắt hổ mắt sói sao ta chẳng thấy nó đáng yêu chút nào vậy, Hi Trì đã lầm to rồi, đây rõ ràng là con chim trống vừa hung dữ vừa háo sắc!
Về tới tiểu viện, Hi Trì phân phó cho quản gia nhóm lửa hong khô y phục cho Chung Diệp.
Hi Trì nhỏ hơn Chung Diệp rất nhiều tuổi, cũng không cao bằng Chung Diệp, Chung Diệp hiển nhiên không mặc vừa quần áo y, nội y và trung y sẽ ôm sát người không thoải mái, áo ngoài thì chắc miễn cưỡng mặc được.
Cố Lương còn thấp hơn Hi Trì khoảng nửa cái đầu, mặc quần áo của Cố Lương lại càng không vừa, Hi Trì lấy ngoại y của mình cho Chung Diệp: "Lý huynh, ngươi tạm thời mặc cái này qua một đêm thử."
Ở đây không quét tước phòng cho khách, bây giờ dọn phòng thì sẽ tốn khá nhiều thời gian.
Đêm Trung Thu Hi Trì cũng không đành làm khó hạ nhân, y bèn nhường phòng ngủ của mình cho Chung Diệp, tính toán trải chăn trên ghế nhỏ phòng ngoài nằm, y nghĩ Chung Diệp ngâm ướt toàn thân suốt thời gian dài như thế rất dễ bị nhiễm phong hàn, mình nên ngủ bên ngoài một đêm vậy.
Chung Diệp đã sớm nghe về đạo làm người của Hi Trì.
Ai nấy đều nói Hi Trì là quân tử, dịu dàng như ngọc, tính tình đoan hậu, toàn bộ Đại Huyên mười bốn tỉnh thành, nơi nào cũng có bạn bè của Hi Trì.
Hi Trì không quan trọng tiền bạc sẵn sàng ra tay phóng khoáng, số thư sinh nghèo từng nhận được ân tình của Hi Trì đếm cũng được mấy chục người.
Trước đây Chung Diệp cho rằng thanh danh Hi Trì đã bị thổi phồng quá trớn.
Bây giờ xem ra Hi Trì thật sự là một người dịu dàng nhân hậu, tuy y tuổi nhỏ nhưng tấm lòng lại rất rộng lớn.
Dung mạo lại tuấn mỹ xinh đẹp, với tính cách đáng quý như vậy, dù chỉ tốt một phần thôi cũng đủ để xem là người thập phần hoàn hảo.
Khó trách Thịnh Nguyệt trước khi chết còn cố gắng kêu một tiếng "Diêu Hi".
Hi Trì quả thật khiến người ta không nỡ rời bỏ.
Chung Diệp sờ lên miếng ngọc bội khắc chữ "Hi" vẫn luôn mang trên người này, nhưng trong lòng lại nảy sinh ác ý vô hạn.
Nếu Hi Trì biết mình chính là vị Hoàng đế đã giết sư huynh Thịnh Nguyệt, cầm tù sư phụ Doãn Tư Tề của y, e là y sẽ không dịu dàng với mình như vậy đâu.
Chắc là sẽ dung nhan thất sắc, hận không thể ngay lập tức lăng trì mình nhỉ.
Thật là thú vị.
Hi Trì đưa cho Chung Diệp một cái lò sưởi tay: "Lý huynh, ban đêm trời trở lạnh thì hãy bỏ nó vào trong chăn."
Nghe y nói chuyện khiến người ta cảm giác như đang tắm mình trong gió xuân, khi nhìn người khác với nụ cười dịu dàng, lại càng khiến trái tim người ta đập nhanh hơn, không nhịn được nghi ngờ liệu có phải y thích mình hay không.
Quần áo Chung Diệp hơi mở rộng, lộ ra lồng ngực tráng kiện, ngực bụng hắn cơ bắp rõ ràng, để mặc cho mái tóc đen tự do xõa ra bên trên, lúc hắn nhấc tay nhận lấy lò sưởi, đầu ngón tay Chung Diệp nhẹ quét qua ngón tay Hi Trì.
Mười ngón tay Hi Trì khớp xương rõ ràng, màu sắc như tuyết lại như ngọc, làm cho người ta nổi hứng muốn mút hôn lấy.
Đôi mắt phượng Chung Diệp khẽ nâng lên, không biết hắn đang suy nghĩ gì, hồi lâu sau mới cười nhẹ một tiếng: "Đa tạ công tử."
HẾT CHƯƠNG 3
Hơ: gu đặt tên không thể dị hơn của cả hai:v quả nhiên trời sinh một cặp:>> Mọi người cho tui xin ý kiến nên để "Cố quản gia" hay nên để là "quản gia Cố" thì ổn hơn nhỉ?.