Lực tay của Vũ Vương không nhỏ, ông ta và Thành Vương đều có thói quen thích vỗ lưng người khác không quan tâm nặng nhẹ.1
Hi Trì chắp tay nói: "Nghĩa phụ, trên người con không bị thương, có điều suýt bị người vỗ cho thương tích rồi."
Năm đó Vũ Vương vẫn luôn dụ dỗ Hi Trì gọi mình là "cha", y biết rõ đối phương không phải cha ruột nhưng đối xử với mình rất tốt, không muốn làm Vũ Vương thất vọng, cho nên đành tôn xưng một tiếng "Nghĩa phụ".
Vũ Vương bật cười một tiếng: "Phụ vương quên mất thân thể con vốn gầy gò.
Vì sao mấy người này kết thù với con?"
Hi Trì đáp: "Hai năm trước ở Thuận Hầu phủ không hiểu sao xung đột một trận, hôm nay bọn họ lại mở tiệc mời con đến đây, sau đó dùng lời lẽ không xuôi tai bất kính với mẫu thân con, con và A Thanh không nhịn được nên mới động thủ đánh nhau."
Vũ Vương biết tuy Hi Trì còn nhỏ tuổi nhưng lòng dạ lại không nhỏ chút nào, những kẻ này có thể chọc cho y phải động võ, tức là phải nói những lời ô ngôn uế ngữ rất khó nghe về Diêu phu nhân.
Vũ Vương và Diêu phu nhân là phu thê hòa thuận tương kính như tân, ông ta thật lòng yêu thương chính thất, nếu không dù cho Hi Trì có khả ái đến mấy Vũ Vương cũng không xem y như con trai mình.
Vũ Vương nhướn mày rậm: "Sâm Vương thế tử, ngươi vừa nói cái gì? Sâm Vương đâu? Sao vẫn chưa ai mời đến đây!"
Hiện tại Chung Phác đã nhận ra thân phận Vũ Vương, vội vàng giải thích: "Chỉ là hiểu lầm một chút thôi.
Thành Vương chưa từng kể về thân phận lai lịch của Hi Trì, hơn nữa ông ta cũng không thân thiết với con trai nên bọn ta mới nghĩ Hi Trì là con của ngoại thất......"
Trong lòng Vũ Vương không vui: "A Trì, phụ thân con không để ý đến con à? Con là đích tử, không phải hắn nên lập tức xin Hoàng thượng sách phong con làm thế tử sao? Chẳng lẽ hắn thiên vị Hi Tu Viễn?"
Hi Trì lắc đầu: "Cha đừng nghe người ngoài châm ngòi ly gián.
Hai năm trước con đến Kinh thành chưa lâu đã bị thương, sau khi dưỡng thương ở ngoại ô trở về lại vội vàng theo đại ca xuôi nam bình loạn phản tặc.
Năm nay cả phụ vương và đại ca đều bận rộn công vụ, con lại không thích đi giao tế nên nhất thời phụ vương quên công bố thân phận của con cho mọi người.
Còn chuyện sách phong thế tử —— nghĩa phụ, con hoàn toàn không có ý định này."
Vũ Vương nói: "Người khác đều khen con thông tuệ, ta thấy con chỉ là đứa trẻ ngốc."
Diêu Thanh ở bên cạnh bật cười: "Cô phụ phê bình không sai, A Trì, thời thiếu niên đệ muốn làm gì thì cứ tùy tiện làm cái đó, nhưng bây giờ trưởng thành rồi, cũng nên quay về làm chuyện đứng đắn hơn đi."
"Ta thấy A Trì có vẻ không muốn ở Kinh thành, chi bằng cùng bổn vương về Tây Nam." Vũ Vương nói, "Bổn vương đối xử với con còn tốt hơn cha ruột, cả đệ đệ và mẫu thân đều nhớ con."3
Diêu Thanh ho khan một tiếng: "Sao bây giờ Sâm Vương còn chưa đến nhỉ?"
Bên trong đang nói chuyện thì nghe thấy tiếng đầy tớ truyền lời bên ngoài.
Sâm Vương đã nghe tin Hi Tu Viễn đi Việt Giang, đoán được nguyên do đại khái có liên quan đến chuyện buôn bán vũ khí đạn dược năm ngoái, đang lo lắng chính sự không yên thì lại nghe người ta nói con trai mình lại ra ngoài gây chuyện, trong lòng thật sự phiền muộn vung tay hét: "Là ai? Ai gọi bổn vương qua đó? Mặt mũi cũng lớn quá, dám mời cả bổn vương? Sao hắn không mời cả Hoàng thượng đến đi?"2
Gã đầy tớ truyền lời cũng không biết thân phận Vũ Vương, bởi vì lúc đó chưa ai nhắc đến phong hào, hắn ta không thể đoán ra từ miệng đám người Diêu Thanh, cho nên ấp úng miêu tả bộ dạng cho Sâm Vương nghe: "Là một nam tử tướng mạo anh tuấn khoảng trên dưới bốn mươi tuổi......"
Sâm Vương cắt lời: "Cứ nói bổn vương có việc bận không rảnh đi giải quyết, nói hắn mời Hoàng thượng đến phân xử đi."2
Mấy năm nay Sâm Vương giấu tài, ngụy trang thành một ông già lương thiện dễ nói chuyện nên vài quan viên bắt đầu không xem lão ta ra gì, đến mấy chuyện bé như hạt mè cũng chạy tới tìm cho bằng được.
Hôm nay Sâm Vương đang sốt ruột vì việc điều tra của Hi Tu Viễn, trong lòng toát cả mồ hôi.
Sâm Vương thế tử tốt xấu gì cũng là hoàng thất, mặc kệ địa vị thân phận đối phương lớn đến mức nào cũng sẽ không đụng đến tính mạng con ông ta.
Còn chuyện tìm Chung Diệp làm chủ —— đương nhiên là Sâm Vương nói càn, xét tính cách lãnh khốc vô tình của Chung Diệp, quan viên ai có việc gì cũng không dám tìm tới hắn.
Cho nên đầy tớ của Sâm Vương thế tử đành trở về nói: "Vương gia nhà tiểu nhân nói bây giờ đang rất bận, có việc gì thì tìm Hoàng thượng phân xử đi......"
Sâm Vương thế tử đảo mắt: "Hoàng thượng trăm công ngàn việc sao có thể phân xử chuyện thế này? Vũ Vương điện hạ, chúng ta đừng gây sự đến trước mặt Hoàng thượng, nếu quấy nhiễu thánh nhan, chỉ sợ ngài và Diêu phủ lẫn Hi phủ đều để lại ấn tượng không tốt."
Vũ Vương bình sinh không quen bị người ta nói khích: "Ồ? Bổn vương mà sợ chuyện này sao?"1
Công tử Trần gia vội mở miệng: "Oan gia nên giải không nên kết, hôm nay là chúng ta sai rồi, không nên đắc tội quý công tử.
Vũ Vương điện hạ, xin hãy bỏ qua đi, ngày mai chúng ta sẽ tự mình tới Hi phủ bồi tội." Vị công tử Trần gia này vẫn còn chút đầu óc, vãn bối đã nhận sai, Vũ Vương sẽ không đến mức hùng hổ dọa người nữa.
Trong lòng Vũ Vương thật sự chướng mắt mấy tên cậu ấm đội trên đạp dưới ỷ thế hiếp người, nếu con trai ông ta tương lai cũng có cái đức hạnh này, ra ngoài ném hết thể diện Thiết gia thì khẳng định sẽ bị Vũ Vương tức giận một chưởng đập chết.
Lúc này bên ngoài lại có người tiến vào, người tới mắt phượng âm trầm, dung nhan tuấn mỹ, dáng người đĩnh bạt như tùng bách, mặc một thân y phục huyền sắc thêu kim vân, thoạt nhìn ung dung lạnh nhạt quý khí phi phàm.
Bởi vì gần đây Hi Tu Viễn không có nhà nên Chung Diệp muốn nhân cơ hội sang phủ Hi Tu Viễn gặp mặt Hi trì nhiều một chút.
Hôm nay đến lại không thấy Hi Trì đâu, hắn phái người hỏi thăm mới biết Hi Trì có hẹn ra ngoài uống rượu với một đám người trẻ tuổi.
Chung Diệp lập tức đi xem náo nhiệt.1
Ở đây ngoại trừ Diêu Thanh và đám tôi tớ bên ngoài, những người khác đều biết thân phận Chung Diệp, đêm đầu tiên Vũ Vương vào kinh cũng đã đi bái kiến Hoàng thượng.
Đột nhiên nhìn thấy Chung Diệp mặc thường phục, Sâm Vương thế tử Chung Phác lắp bắp kinh hãi, nhanh miệng cáo trạng trước khi Vũ Vương kịp lên tiếng: "Hoàng Thượng! Thần đệ bị người ta khinh nhục, Người phải làm chủ cho thần đệ!"
Chung Diệp nhìn mớ hỗn độn dưới đất, cuối cùng ánh mắt rơi xuống Hi trì mặc bạch y.
Những người khác đều quỳ xuống.
Chung Diệp hỏi: "Đã xảy ra việc gì?"
Sâm Vương thế tử quỳ bò lên phía trước: "Hoàng thượng, đêm nay ta mời Hi Trì công tử ra ngoài uống rượu, Hi công tử ỷ gia thế chống lưng ngang ngược không coi ai ra gì, nói phụ thân và ca ca y nắm binh quyền trong tay, ngay cả Người cũng phải sợ Thành Vương và Hi Tu Viễn.
Thần đệ và Trần công tử không nhìn nổi Hi công tử hống hách như vậy nên đánh nhau với y một trận, kết quả Vũ Vương xông vào nói Tây Nam Thiết gia và Lật Nam Diêu gia đều chống lưng cho Hi công tử, còn nói muốn tới trước mặt Người bức bách Người phải xử lý thần đệ."1
Mấy lời hồ ngôn loạn ngữ của Sâm Vương thế tử làm Vũ Vương tức giận đến mặt mày xanh mét: "Đồ tiểu nhân ngậm máu phun người!"
Hi Trì thầm lắc đầu trong lòng.
Sâm Vương thế tử thật là......!dại dột hết thuốc chữa, mấu chốt gã còn tự cho là mình thông minh.
Cho dù Hi Trì và Chung Diệp không quen biết nhau, Chung Diệp đúng là quân vương lãnh khốc vô tình như lời đồn, thì Hi gia xưa nay vốn đứng ở đầu sóng ngọn gió, không biết có bao nhiêu quan viên ghen ghét châm ngòi ly gián buộc tội còn chưa ăn ai, chỉ bằng mấy câu của gã mà cũng muốn lừa gạt Chung Diệp?
Đến cha gã còn chưa động tay được vào Hi gia đâu.
Huống chi, mấy câu của Sâm Vương thế tử còn kéo luôn cả Diêu gia và Thiết gia liên lụy vào.
Nếu đến bản lĩnh phân biệt đúng sai còn không có, đừng nói là xử lý phe Thịnh Thái hậu, Chung Diệp có thể ngồi lên ngôi vị Hoàng đế này hay không cũng là vấn đề lớn.
Người Chung Phác sợ nhất xưa nay vẫn là Chung Diệp, gã trăm triệu không ngờ được Vũ Vương thật sự đưa Chung Diệp tới.
Nếu người tới là Sâm Vương, có lẽ gã sẽ thành thật xin lỗi.
Nhưng giờ Chung Diệp ở chỗ này, để tránh bị phạt, gã chỉ có thể hắt nước bẩn lên đối phương: "Hoàng Thượng, thần đệ không dám lừa Người! Là bọn họ coi rẻ Thánh thượng, đặc biệt là cái tên Hi Trì kia, tuổi nhỏ đã không coi ai ra gì, thật sự đáng giận!"
Chung Diệp lạnh mắt nhìn qua một vòng: "Ồ? Hi Trì, đệ nói đi, đứng dậy rồi nói, đừng quỳ dưới đất."
Lúc Hi Trì đứng dậy Chung Phác cũng muốn đứng lên theo, Chung Diệp cười lạnh: "Ta chưa cho ngươi đứng."
Đầu gối Chung Phác mềm nhũn vội vã quỳ tiếp.
Hi Trì kể lại tỉ mỉ sự việc tối hôm nay một lần, thân thế bản thân và quan hệ với các gia tộc cũng nói hết ra.
Ánh mắt Chung Diệp ngày càng lạnh hơn.
Chung Phác vội chen ngang: "Hoàng thượng! Người phải tin ta! Y đang lừa gạt Người! Bây giờ Hi gia đã bắt đầu làm xằng làm bậy, trong mắt không có Người từ lâu rồi!"
Nếu đổi thành người khác không chừng sẽ bị Chung Phác châm ngòi, cho rằng Hi gia thực sự có dị tâm.
Nhưng Chung Diệp hiểu biết rất rõ tình hình trong kinh, ngôn hành cử chỉ của từng gia đình luôn có ám vệ và tai mắt theo dõi ghi chép kỹ càng, Chung Phác nói thật hay giả hắn vẫn phân biệt được.
Huống hồ người xảy ra chuyện là Hi trì, đương nhiên Chung Diệp tin Hi Trì.
Hắn vẫy tay gọi Hi Trì lại gần: "Để trẫm xem xem trên người đệ có thương tích gì không."
Hi Trì đi qua: "Nghĩa......!Hoàng thượng, ta không bị thương."
Chung Diệp nhìn từ trên xuống dưới một lượt, thấy y áo quần hoàn chỉnh, trên người cũng không có vết máu nào, hắn mới yên tâm.
Nếu hôm nay đám người này khiến Hi Trì chịu bất kỳ thương tổn nào, với lòng dạ của Chung Diệp, hắn nhất định sẽ xé xác đám người Chung Phác.
Người trong hoàng thất dễ quên nhất là cốt nhục tình thân, đương nhiên Chung Diệp căn bản chưa bao giờ xem Chung Phác là đệ đệ gì của mình.
Huynh đệ duy nhất trong lòng hắn chỉ có Hi Trì.4
"Không có việc gì thì tốt." Chung Diệp nói, "Nhưng lát nữa vẫn phải về cùng trẫm để thái y kiểm tra."1
Vũ Vương lớn mật mở miệng: "Hy vọng Hoàng thượng làm chủ cho thần và khuyển tử, trừng phạt lũ người khi quân phạm thượng lại còn ý đồ khiêu khích gây chuyện ác."
Chung Diệp nhìn sang Chung Phác cầm đầu và công tử Trần gia, bốn năm người còn lại thân phận đều không thấp, Quảng Bình tiểu hầu gia lúc Vũ Vương xông vào thấy không ổn đã chuồn mất, cho nên Chung Diệp không biết gã.4
Những người khác tạm thời không đề cập tới, Sâm Vương và Trần Quang đúng là đối tượng Chung Diệp đang muốn xử lý, Hi Tu Viễn được phái đi Việt Giang là để thu thập chứng cứ vây cánh những người này tư thông phản tặc, cho nên Chung Phác và công tử Trần gia nhất định phải giữ lại chiêu đãi một phen.
Chung Diệp phất tay ra hiệu, Trịnh Như lặng lẽ sai một tiểu thái giám đi ra ngoài, một lát sau vài nam nhân mặc trang phục màu đen từ ngoài cửa sổ phi vào phòng.
Chung Diệp lạnh lùng phân phó: "Trước hết đưa mấy người này vào đại lao Hình Bộ, không có khẩu dụ của trẫm ai cũng không được gặp."
Đám người Chung Phác lập tức bị kéo đi xuống.
Vũ Vương nói: "Đa tạ Hoàng Thượng chủ trì công đạo, trả lại trong sạch cho chúng thần."
Lúc này trên mặt Chung Diệp mới hiện lên ý cười lạnh băng: "Vũ Vương bị kinh sợ rồi, Sâm Vương thế tử quấy nhiễu tới khanh, ngày mai trẫm sẽ mở tiệc khoản đãi trong cung.
Hôm nay không còn sớm nữa, trẫm về cung trước.
Hi Trì, cùng trẫm trở về gặp thái y."
Vũ Vương lo lắng nhìn Hi Trì.
Hi Trì lắc đầu với ông ta, đi theo Chung Diệp ra ngoài..