Bệ hạ, không thể

Chương 15 : Mở chân ra 
 
Nhiễm Diên không cho sờ, Quý Thịnh lại càng ngang ngược hơn, chẳng những vân vê âm hạch, còn dùng ngón tay đi vào gảy nhẹ nơi nhỏ hẹp kín đáo ở hoa tâm, xúc cảm ấm nóng run rẩy không khỏi hiến hắn nhớ lại đêm qua, hơi thở nặng nề lập tức trầm xuống.
 
“Mở chân ra, ta xem bên dưới đã khá hơn chưa.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trên khuôn mặt tuấn mỹ mang ý cười tà mị, bàn tay dưới làn váy banh hai đùi Nhiễm Diên ra, Nhiễm Diên nằm ngửa trên bàn, đôi mắt đẹp nhiễm sương, môi cắn chặt, lắc đầu kháng cự: “Đừng, đừng, vẫn còn sưng đấy!”
 
Đêm qua bị hắn đâm mãnh liệt như vậy, khiến cho thắt lưng nàng đau cả ngày, tưởng rằng hôm nay hắn không tới, còn thầm thấy may mắn nữa.
 
“Sưng à? Vậy để ta bôi thuốc.”
 
Lại thấy Quý Thịnh móc từ trong tay áo dài ra một bình ngọc nhỏ vẽ chim phượng, bàn tay to dưới làn váy khẽ dùng lực, quần lót lụa mỏng đã bị kéo xuống mắt cá chân trắng bóc. Đến khi Nhiễm Diên lấy lại tinh thần, hoa tâm đã mát rượi, chiếc váy tầng tầng lớp lớp đã bị đẩy lên hông từ bao giờ.
 

“Ngươi! Ngươi dừng tay!”
 
Tâm trạng Nhiễm Diên hoảng hốt định đứng dậy, đôi vai nhỏ bé yếu ớt lại bị Quý Thịnh đè xuống. Trong lúc giãy giụa, hoa tâm tươi non vốn sưng đỏ chưa tan, môi âm hộ kiều mị nửa khép, loáng thoáng thấy được bên trong động nhỏ, tản ra một mùi hương ngọt ngào dâm mị mê người, dưới lông mao thưa thớt, âm hạch đỏ sẫm đáng yêu đứng thẳng.
 
“Ngoan nào, sưng thật đáng thương.”
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không chỉ cửa ngọc tư mật mà hoa tâm lóng lánh cũng bị hắn đâm đến sưng đỏ, hoàn toàn là bộ dạng bị chà đạp quá độ.
 
Ngón tay thô ráp của hắn dò xét vào trong huyệt động, Nhiễm Diên run lên, đầu ngón tay thon dài nhanh chóng bị kẹt ở mị thịt đỏ sẫm, Quý Thịnh khẽ cau mày, lại dùng lực đẩy vào bên trong, cảm giác được tầng tầng nếp nếp chặt kín ở cửa hoa, kẹp ngón tay hắn không thể động được.
 
“Sao lại trở nên chặt thế?”
 
“Mau, mau lấy ra đi ~” Nhiễm Diên xấu hổ đối với sự chế nhạo bất đắc dĩ trong lời hắn nói, chân tuyết trắng đạp lên hông hắn, dị vật khẽ xâm nhập làm bùng lên cảm giác ngứa ngáy quỷ dị lần nữa.
 
Quý Thịnh nhanh chóng tìm đến, đầu ngón tay ẩm ướt dừng lại, ngón trỏ thử cong lại, nhẹ nhàng rút ra, rồi lại từ từ chen vào, dẫn dắt được một chút mật thủy trong đường vào mới khai phá, tiếng thở dốc kiều mị bên tai, hắn tranh thủ đâm thêm một ngón tay vào cửa huyệt.
 
“Đừng mà ~ “
 
Theo tiếng kêu đè nén của Nhiễm Diên, hai ngón tay phải hắn đột nhiên dùng thêm lực, đè ép thịt non ấm áp bên trong, xoay tròn đâm chọc.
 
Hoa thịt khít khao co rút nặng nề, càng ngày càng nhiều dâm thủy chảy ra cửa động, Nhiễm Diên lần đầu trải nghiệm hoàn toàn không chịu nổi, mông trắng ngồi trên bàn run rẩy kịch liệt. Chẳng mấy chốc tiếng kêu ngây ngô mang theo nức nở, má đào ửng đỏ, lông mày nhíu chặt, chân nhỏ đạp trên ngực Quý Thịnh kéo căng.
 
Ngứa ngáy tê dại cùng lúc như muốn nổ tung, nàng khó chịu chỉ muốn hét lên, mãi đến khi hắn dùng ngón tay đùa nghịch âm hạch ứ máu lần nữa, cuối cùng nàng cũng không nhịn được.
 

Hoa ngoài cửa sổ cùng nước mưa rơi tí tách xuống mái hiên, tiếng sấm nổ vang cùng ánh chớp rạch xé phía chân trời u ám, từng đóa hoa đào gãy rơi xuống đất theo nước mưa chầm chậm cuộn vào dòng suối, lượn lờ dạo quanh, rồi biến mất không dấu vết.
 
Quý Thịnh trầm giọng cười, dùng khăn tay lau chùi bàn tay đang dính nước, chăm chú nhìn Nhiễm Diên đã mềm nhũn, đôi mắt đen sâu thẳm hừng hực lửa tình gần như muốn nuốt chửng nàng.
 
Cởi bỏ đai ngọc cửu long bên hông, tùy tiện vén vương bào phiền phức lên, rồi cởi tiết khố, phóng thích cự long đã sớm cương cứng, côn thịt to lớn dữ tợn trướng đau thêm vài phần, cầm lấy bình ngọc mở ra, lập tức một mùi thơm dịu tràn ngập.
 
Hắn thong thả lấy thuốc mỡ trong suốt bôi lên mình, nhận thấy ánh mắt e sợ của Nhiễm Diên, hắn dịu dàng nhếch môi: “Thứ này tốt cho nàng.”
 
Nó là thứ hắn có lòng lấy từ chỗ thái y, dùng cho nữ tử mới thừa hoan, ngoài giảm đau tiêu sưng, còn có thể làm tăng trơn tru cho huyệt động chặt khít.
 
Hiện giờ cả người Nhiễm Diên đều trong trạng thái mệt lả, trơ mắt nhìn Quý Thịnh bôi thuốc lên vật kia, ưu nhã tựa tranh thì không khỏi khinh thường. Khi thân thể mềm mại run rẩy được hắn ôm vào trong ngực, hoa tâm bị tách ra ở bên hông hắn lập tức bị đỉnh quy đầu cứng rắn mở ra một lỗ nhỏ.
 
“Ưm ~ Đau quá!”
 
Miệng huyệt từng tiết ra một đợt dâm thủy ướt nhẹp, côn thịt đã bôi thuốc mỡ lại càng dễ dàng đi vào, bàn tay Quý Thịnh nắm eo nhỏ của Nhiễm Diên không ngừng nhấn xuống, cự long nóng bỏng chốc lát đã len vào vách thịt từng tấc từng tấc.
 
Quý Thịnh yêu thương hôn lên hai gò má đào của Nhiễm Diên, chỉ cảm thấy nhịp tim rung động dị thường, ấm áp của nàng, chặt khít của nàng đều khiến hắn hưng phấn.

 
“A Diên, ngồi xuống chút nữa, sắp vào bên trong rồi.”
 
Nhiễm Diên thở dốc hỗn loạn, cả người đều bị mùi long tiên hương quen thuộc mà xa lạ quấn lấy, cự vật đáng sợ kia đang ma sát rõ ràng trong huyệt động nhạy cảm, thuốc mỡ trơn dính hơi lành lạnh, đường hoa sâu thẳm ấm nóng không nhịn được lại run lên.
 
“Ưm!” Quý Thịnh khẽ rên một tiếng, ấn đường tuấn mỹ nhíu lại, bàn tay ôm chặt eo nhỏ yêu kiều của Nhiễm Diên nhanh chóng mất khống chế.
 
Nắm chặt chân nhỏ run lên của nàng, hắn thẳng lưng hung bạo đâm thẳng vào chỗ sâu trong mật huyệt, côn thịt cắm một nửa ở hoa kính, bất ngờ đâm vào, khi quy đầu đánh vào hoa tâm dâm mị, hai người đồng thời kêu lên.
 
“Á!”
 
Một người trướng đầy không chịu nổi, một người lại dễ chịu không thôi.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận