Chương 19: Hắn cố chấp ngang ngược
"Bốp!"
Cơ thể Nhiễm Diên lúc này hơi nghiêng ngả, cổ tay phải bị Quý Thịnh bóp chặt, lửa giận và sự mệt mỏi bủa vây nàng, nhìn bên mặt bị đánh của Quý Thịnh, nàng thở hổn hển, tay trái đau rần một mảng, dường như mồ hôi lạnh tràn ra.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cái tát này quá bất ngờ, Quý Thịnh hơi nghiêng mặt, nửa mặt trông không rõ, lát sau mới nghe tiếng cười trầm thấp trong lồng ngực hắn, vô cùng đáng sợ.
"Ta...ta..."
Đánh hắn xong, Nhiễm Diên như bừng tỉnh khỏi cơn giận, nàng thậm chí không dám tin mình đã đánh Quý Thịnh, kinh ngạc nhìn hắn, định nói gì đó, lại phát giác cổ họng khô khốc vô cùng, hơn cả là sợ hãi.
Từ từ, Quý Thịnh quay mặt qua, vẻ tuấn tú tràn đầy bóng tối, con ngươi đen sâu thẳm hờ hững ác liệt, mày kiếm nhuốm vẻ thô bạo nhếch lên, nhìn nàng đang dần co rúm lại, hắn một tay giữ cái cổ nhỏ của nàng, năm ngón tay hơi dùng sức.
"Á!"
Thiếu không khí và sự đau nhức khiến Nhiễm Diên vặn vẹo, giãy giụa đánh vào cánh tay của Quý Thịnh, lại bị hắn nâng cổ lên, hai chân nhỏ khua loạn trong không khí.
"Nói, nàng là của ta."
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giọng nói hắn lạnh lùng không cảm xúc, đây mới thật sự là Quý Thịnh, tàn bạo thích chém giết. Thân mình hắn cao lớn, nhấc bổng nàng lên không phí sức lực, siết chặt trong lòng bàn tay là sự run rẩy sợ hãi của nàng, chỉ cần hắn thêm chút sức, nữ nhân có thể làm loạn tâm trí hắn sẽ biến mất vĩnh viễn.
Cho dù gần kề cái kết, Nhiễm Diên vẫn xinh đẹp kinh người, lúm đồng tiền dần đỏ ửng lên vẻ đau đớn, cái cổ trắng tuyết không ngừng lắc lư trong lòng bàn tay hắn.
"Ta...là của ngươi..."
Nàng cuối cùng cũng khuất phục, trước khoảnh khắc cần cổ gãy rời, được Quý Thịnh buông ra nàng xuội lơ xuống đất, không khí đột nhiên tràn vào, nàng ho kịch liệt không ngừng, thoi thóp nằm trên mặt đất, nước mắt sợ hãi tràn khỏi mi.
Hắn suýt chút nữa giết nàng.
Quý Thịnh như cây cao đứng phía sau nàng, nhìn nàng đang cuộn mình không ngừng run rẩy, tóc dài xõa tung dưới đất lộ ra một đoạn cổ trắng trẻo, trên da đã xuất hiện vài dấu tay, dưới ánh sáng ban ngày, nhìn mà giật mình.
"A Diên, nàng không nên chọc giận ta."
Dứt lời, hắn đưa tay muốn dìu nàng dậy, bàn tay cứng cáp còn chưa chạm được vào sườn người, đã bị nàng vội vã trốn tránh. Quý Thịnh khẽ chau mày, mím môi nở nụ cười cay đắng, phất tay áo rời đi, ngọc bội quý giá khẽ kêu, thoáng cái liền biến mất ở góc đại điện.
Hắn vừa đi, Nữ Âm ở ngoài điện liền vội vã đi vào, nhìn Nhiễm Diên ngã trên mặt đất mà phát hoảng.
"Phu nhân!"
Nhiễm Diên được đỡ lên, ngồi trên đệm, lúm đồng tiền trắng bệch không sắc máu. Cảm giác dạo nửa vòng ở trước cửa môn quan thật không dễ chịu, lúc này nàng mới biết cái gì gọi là nghĩ đã thấy sợ.
Quả nhiên, Quý Thịnh là tên biến thái không thể động vào.
"Phu nhân, cổ của người..." Vết bóp rõ ràng, Nữ Âm dĩ nhiên trông thấy, lo lắng vô cùng: "Đại vương đã không còn là công tử như trước, phu nhân bình thường không phải hay dạy nô tì thức thời sao? Dù sao giờ người và đại vương cũng có danh nghĩa phu thê..."
"Đừng nói nữa, khụ!"
Thứ mà nàng khao khát rất đơn giản, là có thể sống sót. Quả thật, như Quý Thịnh nói, chỉ cần nàng ngoan ngoãn ở bên cạnh hắn, tất cả không còn là vấn đề, nhưng sống như vậy có khác gì bị cầm tù?
Nàng không chỉ muốn sống, còn muốn sống có tôn nghiêm! Cái tôi của nàng, không phải ai cũng có thể dẫm đạp, cho dù là Quý Thịnh.
Mưa rào nửa đêm càng thêm lớn, tiếng sấm vang chớp giật ban đêm đều có vài phần kinh khủng. Nhiễm Diên ngồi trên giường lớn tầng tầng vải sa hoa lệ, ôm gối tròn tua rua, nhìn kẻ hầu thắp lên từng cái đèn cầy, tẩm điện tăm tối dần dần có lại ánh sáng, sự hoảng sợ trong lòng nàng tản đi vài phần.
"Được rồi, lui ra hết đi."
"Vâng."
Nằm trên tấm gấm mềm mại, Nhiễm Diên lăn lộn mãi không ngủ được, trong đầu chỉ nghĩ về tên điên Quý Thịnh kia, đến tận khi một tiếng nổ vang bên tai, nửa tẩm cung như thể rung lên, trong lòng nàng sợ hãi, chui vào trong chăn ôm chặt đầu.
Nàng rất sợ sấm lớn như vậy.
Ầm ầm! Vài tiếng sấm đánh vang, Nhiễm Diên trốn trong chăn mồ hôi ròng ròng, chắc do lo lắng quá mức nên không nhận ra góc chăn bị người ta kéo lên. Mãi tới khi một cánh tay cường tráng ôm chặt lấy eo nhỏ của nàng, nàng mới kinh ngạc thốt lên một tiếng trong chăn.
"....Không phải ngươi đi rồi sao?"
Cằm vùi trong chăn hồi lâu ướt một mảnh, đôi mắt đẹp tràn hơi nước, trong sự yếu đuối lại có chút kiều mị khó thấy. Vẻ bất lực đáng thương này khiến Quý Thịnh nhớ tới con thỏ nhỏ mẫu thân nuôi trong điện ngày xưa, đôi mắt hồng hồng đầy nước, cái mặt ú nu đầy lông xù xù mềm mại.
Ngón tay thon dài vuốt lọn tóc rối ướt mồ hôi hộ nàng, con ngươi đen theo bản năng trốn tránh ánh mắt sáng rực của nàng, khàn khàn nói: "Bản vương không muốn dầm mưa về điện.:"
Nói điêu, Nhiễm Diên nhìn cái mặt u ám của hắn, trên mặt còn vệt nước ướt nhẹp, không nói cũng biết hắn nửa đường quay lại.
Quý Thịnh bỗng nhiên đưa tay ôm Nhiễm Diên vào trong lòng, lồng ngực rộng lớn nóng bỏng ôm chặt lấy người mềm mại, bàn tay khẽ đặt lên áo lót của nàng, cái cằm tuấn tú chống lên đỉnh đầu nàng, thở dài khe khẽ.
"Còn đau không?"
Không còn vẻ đối đầu lãnh khốc như trước, âm thanh dịu dàng lơ đãng, trong lòng Nhiễm Diên bỗng mềm nhũn, hơi tránh ra khỏi vòng ôm chặt của hắn, khắp mũi nàng là mùi long tiên hương của hắn, dưới ánh sáng ngời, khuôn mặt trắng nõn của hắn còn lưu lại dấu tay nàng.
Cái tát đó dùng hết sức lực của nàng, Nhiễm Diên bỗng nhiên muốn cười, nhưng nhịn được chỉ hơi cong môi, cần cổ lại thấy đau.
"Vẫn còn đau."
Ngữ khí của nàng nghe ngoan ngoãn lại có phần nũng nịu, Quý Thịnh nhìn nàng yên tĩnh nằm trong lòng, lực cánh tay lại nặng hơn, sự mềm mại của nàng, hương thơm của nàng, là thuốc độc với hắn.
"Sẽ không có lần sau."
Trong yên tĩnh, một tiếng sấm rền vang, ôm chặt Nhiễm Diên co rúm hổn hển, Quý Thịnh đặt nụ hôn lên trán nàng, môi mỏng hơi cong lên, cắn vành tai nàng, nhiệt độ nóng bỏng dần nuốt chửng nàng.
"A Diên, mãi mãi đừng rời bỏ ta."
Đây chính là sự cố chấp ngang ngược của hắn.