Bệ hạ, không thể

Chương 21: Ban ngày tuyên dâm
 
Quý Thịnh ôm lấy Nhiễm Diên, lấy trâm ngọc Nữ Âm mang tới, thu gọn lại mái tóc đen thật dài, ngón tay thon dài ưu nhã nhẹ nhàng lùa vào trong tóc, giây lát, búi tóc lỏng lẻo được cố định lại trên đầu.
 
Nhiễm Diên cũng mặc cho hắn làm, tiện tay vuốt nhẹ chim đen thêu kim tuyến trên tay áo dài màu mực của hắn, đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Nghe nói đại vương để Bá Thiên nước Tống làm Thượng đại phu?”
 
Hiện giờ chư hầu cát cứ, mặc dù nhà Chu tồn tại, song đã suy yếu dần, các quốc gia đều như hổ rình mồi mưu toan chiếm đoạt tranh bá. Từ khi Chu thiên tử lâm triều thì lật đổ thiên kiến những nhà Nho, bây giờ Nho gia không được quân vương chiêu nạp nữa.
 
 Tỷ như Bá Thiên nước Tống này, người này chủ trương nhà binh, gần đây rất được Quý Thịnh tín nhiệm.
 
“Thời đại tranh bá, binh mạnh mới có thể trị quốc, suy cho cùng dựa vào thực lực mới có thể nói chuyện.” Quý Thịnh cười nhẹ, cằm lười biếng tựa lên bả vai nhỏ bé yếu ớt của Nhiễm Diên, hơi thở như có như không thổi vào cần cổ trắng tuyết, khiến nàng ngứa, hơi co rụt lại.
 
Nghe có vẻ như nói lời vô nghĩa, kỳ thực khí phách ẩn giấu bên trong lại khiến Nhiễm Diên kinh sợ.
 

“Đại vương cũng không thể chỉ nghiêng về phương diện này, hiện giờ mưu sĩ đến nước Mộ rất đông, ước chừng gấp đôi lời đồn."
 
Với thực lực của Yến quốc và sự tàn nhẫn của Quý Thịnh, Nhiễm Diên rất sợ hắn quá hiếu chiến, tùy tiện chiến tranh cũng không phải chuyện tốt, cho nên phải nhắc nhở hắn chiêu mộ nhân tài trăm họ.
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quý Thịnh hơi nghiêng về phía trước, thân hình cao lớn vây hãm Nhiễm Diên nhỏ bé thật chặt, thưởng thức mười ngón tay mềm mại của nàng, đùa cợt nói: “Cái nhìn của A Diên thật giống tướng quốc.”
 
“Đại vương có thể không nghe lời ta nói, nhưng cũng phải nghe lời Tướng quốc đại nhân.”
 
Nhiễm Diên nhướn mày, trở tay nắm tay Quý Thịnh, bàn tay quen cầm đao kiếm cứng rắn có lực, khớp xương rõ ràng cực kỳ đẹp mắt.
 
Trời tạnh mây quang, Quý Thịnh không muốn lãng phí thời gian quý báu lên mấy việc không đâu, siết chặt eo nhỏ Nhiễm Diên, môi mỏng khẽ hôn lên gáy trắng nõn sau tai nàng. Nhiễm Diên nhạy cảm bị hắn làm cho vừa nóng vừa ngứa, khẽ xoay người muốn tránh.
 
“Đại vương, không thể…”
 
Đang là ban ngày, nàng không muốn cùng hắn ở ngoài tuyên dâm giữa ban ngày ban mặt.
 
Âm thanh trong trẻo chớp mắt đã bị hắn nuốt vào yết hầu, lưỡi nóng bỏng thô ráp đã quen đường xông vào trong miệng đàn hương của nàng, ở trong nơi thơm mát mềm mại đó mà khuấy đảo, nụ hôn của hắn trước sau thô bạo đi vào. Nhiễm Diên không chút phòng bị không khỏi vùng vẫy, bàn tay nhỏ bé khua khoắng không ngừng đánh vào bả vai hắn, nhưng không có nửa phần lực chống cự.
 
“Ưm ưm!”
 
Hắn trực tiếp giữ lấy gáy nàng, lực độ càng thêm cuồng nhiệt đánh tới, lưỡi to quấn lấy chiếc lưỡi mềm không chút lực của nàng, mút mạnh, có một chút nước bọt chảy ra, thoáng cái đã bị hắn cướp đoạt.
 
Toàn bộ khoang miệng đều bị hắn khuấy long trời lở đất, Nhiễm Diên cố nén đau xót nơi đầu lưỡi, khi hắn có ý đồ đưa đầu lưỡi vào cổ họng nàng, nàng thở hổn hển cố sức đẩy hắn ra.
 
“Sao vậy, sợ bị người khác nhìn thấy à?”
 
Quý Thịnh cười thâm trầm, đôi mắt đen nghiêm nghị có vẻ gian tà khó nói, bắt lấy chiếc cằm xinh xắn của Nhiễm Diên kéo về phía mình, nhìn đôi mắt ướt át của nàng, ngón tay cái khẽ khàng vuốt ve bờ môi sưng đỏ của nàng, đôi môi mềm mại như cánh anh đào được hắn mút lại càng đẹp hơn.
 

Mặt hắn áp rất sát, tim Nhiễm Diên đập nhanh, hắn nhìn dáng vẻ hô hấp động lòng người của nàng đột nhiên nguy hiểm hẳn, chân nhỏ ở bụng thoáng động.
 
“Không… không phải, bây giờ vẫn còn… là ban ngày.”
 
“Vậy ư?” Ánh mắt dò xét của Quý Thịnh quá bén nhọn, ngay khi Nhiễm Diên bị hắn nhìn đến rợn tóc gáy, hắn bỗng nhiên đút ngón trỏ vào trong miệng nàng, cạy đôi môi anh đào nửa khép của nàng, dịu giọng nói: “Ban ngày thì sao?”
 
Hắn hận không thể để tất cả người trong thiên hạ biết nàng là của hắn, đừng nói nơi này không có người, cho dù có người hắn cũng muốn làm như vậy.
 
“Ngoan, mở miệng ra.”
 
Đầu ngón tay hơi lạnh cọ vào hàm răng, thăm dò vào miệng nhỏ ẩm ướt, thỉnh thoảng gẩy chiếc lưỡi tuyệt diệu vừa bị hắn quấn lấy, thỉnh thoảng lại vuốt ve hàm trên của nàng. Cuối cùng, ngón tay hắn ở trong miệng nàng cắm vào rút ra, biên độ giống như lúc hoan ái thường ngày.
 
Nhiễm Diên chỉ cảm thấy xấu hổ không thôi, nhưng cằm bị hắn kiềm chế, tốc độ cắm vào rút ra không nhanh không chậm, trước đôi mắt đen âm hiểm mang ý cười của Quý Thịnh, nàng cảm giác mình như bị hắn lột sạch thị gian.
 
“Ưm ~” 
 
Chất lỏng trong suốt không theo khống chế tràn ra khỏi khóe miệng đỏ thắm không thể khép lại, trượt qua má đào, chảy xuống cần cổ tuyết trắng.
 
Quý Thịnh sát lại gần, lè lưỡi liếm một chút trong suốt ở cổ nàng, Nhiễm Diên lập tức run lên, muốn nhổ ngón tay hắn ra, nhưng lại bị hắn giữ chặt, cảm nhận rõ ràng lửa nóng ở môi lưỡi thân mật chậm rãi lướt trên má trên cổ nàng ra sao, cảm giác tinh tế quỷ dị này, cực kỳ biến thái.
 
“Không… muốn ~”

 
“A Diên như vậy thật đáng yêu.”
 
Hắn mút làn da ngọc của nàng, ăn nước miếng của nàng, đã không kiềm được hưng phấn rồi, máu nóng đang sôi sục, hắn không kịp chờ đợi rút ngón tay ướt át ra, ôm Nhiễm Diên hít thở không thông đứng dậy.
 
“Nàng không muốn ở bên ngoài, vậy thì quay về đi.”
 
Xuyên qua hành lang gấp khúc, hắn ôm Nhiễm Diên đi về phía Trường Hoa điện. Vị vua cao lớn, ôm chặt thân thể mềm mại khẽ run lên trong lòng, rảo bước. Khi vào điện, trâm ngọc trên tóc nàng chẳng biết đã rơi ở nơi nào, một bên là tóc đen xõa tung như thác, một bên là váy lụa mỏng thật dài uốn lượn trên mặt đất, đẹp không tả xiết.
 
Quý Thịnh không đi vào trong điện, mà ôm nàng lên bàn trang điểm, trên bàn trang điểm lớn rực rỡ đủ loại trang sức, khi hắn vung tay lên, tất cả đều rơi loạn xạ xuống đất.
 
“A! Ngươi …”
 
Nhiễm Diên bị hắn đặt lên bàn trang điểm không cao lắm, trong tiếng hốt hoảng, nam nhân tản ra hơi thở nguy hiểm đã áp người tới.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận