Chương 27: Đại vương nói muốn lập phu nhân làm hậu!
"À, có thể suy xét? Nếu bản vương lập hậu, A Diên không có chút chạnh lòng nào sao?" Tiếng nói của hắn đã có vài phần lạnh lùng.
Nhiễm Diên ngốc nghếch còn chưa nhận ra, cả người nàng đang nhức mỏi vô cùng, suy nghĩ không thể nhạy bén như trước, mềm nhũn nằm nhoài trên người Quý Thịnh. Theo lý thuyết nếu hắn lập hậu, đây cũng không phải chuyện tốt với nàng, nàng từng sớm nghe về sự tuyệt mỹ của con gái Trịnh thúc, còn đẹp hơn Trịnh phi năm đó vài phần, nếu như mỹ nhân ấy có thể làm tên biến thái chết tiệt này rung động, nàng có phải đã thoát khỏi miệng cọp?
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghĩ vậy, nàng bỗng thấy hắn lập hậu có vẻ cũng tốt.
"Không thích thì làm gì được? Bây giờ Trịnh bá cũng không bất kham như trước, hợp lại Đỗ Quốc và Kỷ Quốc đang thời thịnh thế, còn thêm thúc cơ ấy còn là biểu muội của ngươi, thân càng thêm thân, đại vương đừng trái ý thái hậu."
Dù cho nàng ta không nắm được tên biến thái Quý Thịnh này, nàng ta còn một đống thị tì theo hầu, Nhiễm Diên không tin Quý Thịnh còn ở lì chỗ nàng mãi.
Nếu mà câu chuyện cứ phát triển theo hướng này, nàng không cần dụng tâm bày mưu thoát khỏi Yến cung, chẳng bao lâu sau có thể quang minh chính đại xuất cung rồi.
Hiếm khi nàng nói chuyện phải đạo như vậy, đuôi lông mày quyến rũ còn nhuốm vẻ vui mừng, như hận không thể cho Quý Thịnh lập hậu ngay lập tức. Đáng tiếc thời đại này nghi lễ thành hôn vô cùng phức tạp, đối với vương thất, trước sau chắc phải bận mấy năm mới có thể cưới người ta về.
Bỗng nhiên tay nhói đau, Nhiễm Diên bị đau kinh ngạc kêu một tiếng, vừa lúc nhìn thấy đôi mắt ưng của Quý Thịnh, đầy vẻ u ám ghê người, khiến nàng sợ đến run lên, có hơi lo lắng.
"Đại, đại vương...."
Quý Thịnh cười lạnh, đột nhiên kéo Nhiễm Diên đặt dưới người, từ trên cao nhìn xuống nàng, ngón tay thon dài nhã nhặn trượt trên má nàng, viền trên những đường nét xinh đẹp.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Sao vậy, A Diên hình như rất mong ta lập hậu? Nàng nghĩ như vậy ta sẽ tha cho nàng à?"
Nhìn đôi mắt đẹp trong trẻo khẽ gợn sóng, trong lòng Quý Thịnh như bị đâm sâu, nỗi mất mát xót xa không thể nói thành lời. Quả nhiên, nữ nhân hắn một lòng yêu bao năm, trước sau đều không yêu hắn, thậm chí còn hi vọng hắn cưới nữ nhân khác, không chút ghen tị nào.
Nhiễm Diên bị hắn hù không nhẹ, biết mình lỡ lời, run giọng giải thích: "Không không phải!"
"Im miệng!" Hắn cố dằn xuống sự phẫn nộ, áp lại mong muốn bóp chết nàng, tầm mắt lạnh giá như xuyên qua sự vô tình của nàng: "Nàng đừng mơ! Bản vương sẽ không cưới bất kì nữ nhân nào, đời này nàng đừng mơ chạy, ta mãi mãi không tha cho nàng."
Hoàng tuyền địa phủ, hồng trần rực rỡ, hắn chỉ cần mình nàng, cho dù phải giam giữ nàng cả đời.
Nhiễm Diên bị sự bá đạo quyết liệt của hắn kinh động không nói lên câu, khoảnh khắc xuân tình vừa nãy đã tan. Trong lúc nàng tưởng hắn sẽ bóp chết nàng, Quý Thịnh nắm lấy bờ vai mảnh khảnh của nàng, tàn bạo kéo nàng nằm lên áo ngủ bằng gấm.
Dương vật to lớn lại vọt vào trong hoa khẩu mềm mại nước dịch, thô lỗ cắm thẳng vào nơi sâu nhất.
"Á!"
Không còn là cơn hoan ái đầy dịu dàng, đây là sự chiếm đoạt tuyệt vọng, mạnh mẽ làm tình, Quý Thịnh cúi người tựa lên lưng Nhiễm Diên, há miệng cắn lên bả vai trắng mịn của nàng, dùng sức lưu lại vết răng của mình, nghe tiếng gào thét đau đớn của nàng, hắn mới thả ra.
"Nữ nhân vô tình này, ta muốn đâm chết nàng như thế này!"
Quý Thịnh mạnh mẽ như vậy, có quyền quyết định sống chết của vạn người, chỉ hô một tiếng là công thành đoạt đất, nhấc tay là một loạt mỹ nhân lao vào lòng, nhưng số phận trêu người khiến hắn yêu nàng, khắc tinh đòi mạng hắn.
Hắn không nói với nàng, từ sau đêm đầu tiên hoan ái với nàng, hắn đã tự tay viết chiếu thư lập hậu cho nàng...
Chuyện này thật sự chọc giận Quý Thịnh, khiến Nhiễm Diên vài ngày không thể xuống giường, đợi lúc thân thể hồi phục lại, năm sáu ngày chưa gặp Quý Thịnh, buổi đêm vương giá cũng không tới đây.
Nhiễm Diên vẫn ăn ngủ như thường, tựa gối nằm trên chiếu đặt bên cạnh khối băng, thìa ngọc chứa đầy băng vụn với mật quế, ngọt tới tận tim, thật thoải mái. Nữ Âm vì vậy mà lo lắng, vài lần nhắc nhở.
"Phu nhân, đại vương vài ngày không tới rồi, hay người tới Lập Chính điện xem thử đi?"
"Đến đó làm gì, ta không đi." Quý Thịnh không tới, Nhiễm Diên càng tự do, sao phải tự chuốc khổ, vừa nghĩ tới tên biến thái kia, nơi bị cắn trên vai nàng lại hơi đau rồi.
"Nhưng người cứ mãi cứng rắn với đại vương như vậy cũng không được đâu, nhỡ ra..."
Nhiễm Diên quấy thìa ngọc trong tay, cắt lời Nữ Âm: "Nhỡ cái gì? Đúng rồi, mấy ngày nay ngươi có nghe tin đại vương muốn lập hậu không?"
"Có, có nghe, thái hậu muốn lập con gái Trịnh bá thúc." thấy Nhiễm Diên bỗng nhướn mày, tưởng nàng không vui, Nữ Âm lại vội nói: "Nhưng đại vương không muốn, đại vương nói nếu lập hậu, đời này chỉ lập một người! Phu nhân đoán xem là ai?"
Nhìn cô gái nhỏ cười vui như hoa, còn học theo được vài phần bá đạo như khẩu khí của Quý Thịnh, Nhiễm Diên bỗng thấy căng thẳng trong lòng, cái thìa ngọc trong tay rơi cũng không biết.
"Ai?"
"Đại vương nói muốn lập phu nhân làm hậu!"