Chương 29: Làm tình ở vườn hoa đào
"Thả ta ra! Quý Thịnh! Quý Thịnh!"
Ở sâu trong rừng hoa đào, Nhiễm Diên giãy giụa đến phát mệt đã được Quý Thịnh đặt dưới một gốc hoa, hoa anh đào rơi dày trên lớp cỏ, khoảnh khắc rụng xuống đất, khiến hương hoa quanh quẩn khắp nơi.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Ức! Ngươi ném ta làm gì..."
Nhiễm Diên rít lên giận dữ, may mà không ngã đau, khó lắm nửa người trên mới khỏe lại, lại bị tên khốn này đẩy ngã trên đất, thân hình rắn rỏi như núi đè lên dáng người nhỏ nhắn của nàng, thật sự muốn làm gì là làm được luôn.
"Á! Cắn cạp váy ta làm gì? Ngươi!"
Cả thân quần áo hoa lệ của nàng loạn lên, như con chuột nhỏ bị con mèo vờn đùa, bất lực giãy giụa dưới thân Quý Thịnh, mắt thấy cái quần trắng bị ngón tay thon dài của hắn xé rách, đã hiểu hắn muốn cái gì.
Tên biến thái chết tiệt, ban ngày còn muốn đánh du kích à!
"Dáng vẻ đỏ mặt của A Diên thật đẹp, nghe lời nào, nghe đồn làm tình ngoài trời rất thú vị, thử xem đi."
Nụ cười của hắn tuấn mỹ dị thường, hai mắt sáng như sao sa, đôi môi mỏng cong lên tao nhã. Nhưng từng cử động lại bá đạo bất cần, tràn đầy sự hoang dã, kiềm chế Nhiễm Diên đang vặn vẹo không ngừng, kéo dải vải thắt váy nàng, trói lại hai cổ tay mềm yếu đang chống trước ngực hắn, cực kì thành thục trói nàng lên cây hoa đào, y như lần trói nào vào giường.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhiễm Diên giận dữ, biết hắn cố tình trừng phạt nàng. Thời này suy nghĩ hoang dã, chuyện làm tình ngoài trời thật sự là tình thú nhất, được ưa chuộng nhất, Nhiễm Diên hận không thể đạp một cước qua.
Tiếc là nàng không đủ sức vì bị Quý Thịnh trói chặt, may là trong rừng hoa anh đào hình như không ai lui tới, không lo bị ai trông thấy.
Cơn mưa hoa đào liên tiếp, tựa như ảo mộng, càng như cảnh tiên trên cửu thiên, Nhiễm Diên si mê nhìn ngắm, liền bị Quý Thịnh dùng khăn đen bịt chặt hai mắt, trời đất tối sầm một mảng, chỉ có hương hoa trong mũi càng nồng đậm.
"Đừng ~ Mau gỡ xuống đi!"
Cảm giác không thấy gì rất nguy ngập, dường như xung quanh đều trở nên nguy hiểm vô cùng, nàng sợ hãi thở mạnh, bên tai chỉ có tiếng quần áo bị cởi ra.
Nàng cảm nhận được, bàn tay hắn kề bên má mình, lòng bàn tay nóng bỏng che hơn nửa gương mặt đẹp, dần dần rời lòng tay đi, nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi đỏ vì kinh sợ mà mở lớn, phát hiện có sự thăm dò, Nhiễm Diên theo bản năng cắn môi.
"Á !"
Một tiếng cười nhạt lảnh lót trêu tức, Nhiễm Diên tức giận đỏ cả mặt.
Tay hắn bắt đầu không ngừng đi xuống, xâm lấn tầng tầng xiêm y không có dây buộc chắn ngoài, mở ra từng lớp một, gió ngày càng lạnh, Nhiễm Diên chỉ thấy ngón tay hắn vuốt ve ở cần cổ dịu dàng khiến người ta sợ hãi, nàng không kìm nổi run rẩy co rúm lại.
"A Diên đang sợ à?"
Không thể nhìn thấy, nàng không biết nét mặt hắn, chỉ nghe thấy giọng hắn có vẻ ôn nhu, tim đập thình thịch, cái miệng chết tiệt còn nói: "Sợ gì ngươi chứ! Mau thả ta ra!"
Lập tức nàng nhận ra nói vậy sẽ khiến bản thân càng thảm hơn.
Cái dây yếm ở cổ bị Quý Thịnh rút vài lần mở ra, miếng vải mỏng thêu đầy hoa và bướm đó là thứ che chắn cuối cùng trên người, lúc cái dây buộc phía sau được cởi ra, cả người nàng trần truồng.
"Không sợ càng tốt."
Nhiễm Diên còn chưa hiểu hết ý tứ hắn nói, đã bị Quý Thịnh bóp lấy quai hàm, lưỡi nóng thô thiển xông vào trong nháy mắt, chuẩn xác bao lấy cái lưỡi nhỏ mềm định trốn đi của nàng, sự mút mát cắn gặm mềm mại quấn quýt thay đổi liên tục, cả khoang miệng bị hắn nuốt trọn.
"Ưm ư ~"
Thanh âm của nàng mềm nhũn ra, cường độ ma sát giữa răng môi tăng lên, nàng bị ép đi theo nhịp điệu của hắn, hàm răng như ngà voi bị đầu lưỡi đảo qua từng cái, mỗi một nơi đều tràn ngập hơi thở của hắn, Nhiễm Diên khó khăn nuốt xuống nước bọt của hắn, cả người run lên vì khoái cảm.
Ngay lúc Nhiễm Diên tưởng hơi nóng triền miên sẽ tiếp tục, Quý Thịnh đột nhiên rời khỏi miệng nàng, môi đỏ đang hổn hển bị hắn nhét đầy vải, thứ tỏa ra hơi ấm cùng mùi hương thoang thoảng, Nhiễm Diên nhanh chóng biết là gì.
"Ưm!"
Sau khi con mắt nhìn không rõ, nàng lại bị cái yếm chặn miệng.
Nếu như ánh mắt có thể giết người, chờ lúc Quý Thịnh gỡ miếng khăn bịt mắt nàng, chắc chắn hắn sẽ bị băm vằm!
"A Diên lại đang mắng bản vương?"
Một tay đè lại bờ vai đẹp đang vùng vẫy, Quý Thịnh không hề ngạc nhiên mà cười, nâng lên cặp vú lay động trước ngực nàng, thịt mềm đẫy đà trắng nõn, đầu vú hồng nhạt, hắn chỉ dùng ngón tay bóp nhẹ lên đầu vú, thứ nho nhỏ kia thoáng cái đã thấy cứng ngắc dựng đứng lên.
"Tiểu dâm phụ, vừa sờ chút đã cứng rồi, đáng yêu quá."
May là đã có thứ chặn miệng, Nhiễm Diên không phát ra âm thanh khiến người ta xấu hổ. Không thể phủ nhận, sự ngứa ngáy trong lòng đang tăng lên, đáng sợ là nàng không thấy gì cả, bộ ngực mẫn cảm như đang bị bú mút bị hắn dùng lực nhào nắn thật mạnh, cường độ thô lỗ đó lại khiến nàng sung sướng.
"Có cảm giác rồi sao? Hưởng thụ thật tốt nhé, A Diên của ta."
Hô hấp ngày càng vội, chỉ có thể cảm nhận được hai vú của mình bị hắn chơi quá đà, quả thịt mềm mại bị ép thành khe, đầu lưỡi nóng ướt đảo qua gò thịt trắng như tuyết, Nhiễm Diên căng thẳng đầu óc.
"Á ~"
Cái vú trắng mịn như ngọc thơm tho lạ thường, Quý Thịnh dùng tay bóp một bên, ung dung thong thả liếm láp, nữ nhân dưới thân run rẩy nhè nhẹ, hắn cười nhạt giở trò.
"Vú của A Diên mềm vậy trơn vậy, ăn rất ngon, thoải mái không? Đợi lát nữa càng sướng hơn."