Chương 35: Đại vương ghen
Mị lực của Vệ Hằng là không thể nghi ngờ, Nhiễm Diên lần đầu tiên gặp gỡ một nam tử mà lại vui tới vậy, nghe hắn nói tới phong thái của non nước khắp chốn, không giấu được trông chờ.
"Nhân thế nói Sở quốc là chốn man di mọi rợ, nghe thái tử nói vậy, dường như là khen ngợi?"
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sở quốc xa cách trung nguyên, năm đó lúc Chu thiên tử phân đất lập quốc, nơi đó là dã nhân chưa được khai hóa. Thời gian trôi qua, đến nay Sở quốc đã thành cường quốc, không có quá nhiều lễ nghi ràng buộc, Sở Tử cũng là người đầu tiên có can đảm xưng vương.
Tầm nhìn của nàng không phải người hiện tại, cho nên rất kính phục Sở quốc, nhưng người khác không nghĩ vậy, ngay cả Quý Thịnh nhắc tới Sở quốc đều là khinh thường vô cùng.
"Cũng không tới mức khen ngợi, vua Sở trị quốc đúng đạo, từ man di trước kia mà giờ cường thịnh hơn tiểu quốc ở trung nguyên, chẳng mấy năm nữa ắt sẽ vào trung nguyên."
Điểm này Nhiễm Diên vô cùng đồng ý, bây giờ Sở quốc cường thịnh như vậy, như nước với lửa với trung nguyên, không ai vừa mắt ai, qua mấy năm nữa chiến tranh ắt nổ ra.
"Nghe nói Vân Mộng Trạch ở đất Sở đẹp vô cùng, đáng tiếc ta ở Yến cung, thật muốn tới đại trạch bao la đó một lần..."
Vệ Hằng quay đầu nhìn lại, nữ tử đứng ven hồ thật sự là dung mạo đẹp nhất thế gian. Gió nhẹ thổi tới, khiến làn tóc rủ xuống từ búi tóc nàng tung bay, thoáng trông thấy lúm đồng tiền tuyệt mỹ, đôi mắt trong suốt đẹp hiền hòa, khiến người ta thương xót và bi ai không nói thành lời.
"Phu nhân..."
"Hả? Thái tử gọi ta?" Nhiễm Diên đột nhiên quay lại, ngón tay thon dài vén làn tóc mai bên má, lông mày thanh mảnh hơi nhếch, bất giác nở một nụ cười.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đột nhiên đối diện đôi mắt sáng ngời ấy, càng khiến Vệ Hằng có một cảm giác say mê vi diệu.
Quý Thịnh tới thật không đúng lúc, chỉ thấy xa xa ven hồ hai dáng người mỹ nam giai nhân xứng đôi, hắn ít khi thấy Nhiễm Diên cười ung dung nhẹ nhàng như vậy, dù là trước đây hay bây giờ, nàng đều che giấu bản thân mình quá sâu.
Mà hắn, chẳng qua là kẻ xấu chiếm đoạt nàng mà thôi.
Hành lang bên hồ có gió thổi đưa hương hoa sen, thổi khiến cho vương bào huyền điểu của hắn hơi bay lên, ngọc bội vang leng keng. Quý Thịnh chưa bao giờ thấy mình thất bại như bây giờ. Hắn lưu lại nơi mềm mại nhất trong lòng cho nàng, bây giờ đang thấy sự chua xót không cam tâm ăn mòn, cho dù năm đó Nhiễm Diên và Trọng Tuyên hãm hại hắn, hắn cũng không mất mát như lúc này.
Bởi vì nữ nhân hắn yêu sao có thể là người thường, ngay cả nàng muốn giết hắn, hắn cũng vui vẻ đón nhận.
"Đại vương, phu nhân đã tới."
Người hầu bên cạnh đúng lúc nhẹ giọng nhắc một câu, Quý Thịnh bừng tỉnh từ suy nghĩ, nhìn người xinh đẹp mỹ lệ trước mắt, đóa hoa hồng yểu điệu tươi đẹp, váy lụa đào dài nguyệt sắc hoa lệ phiêu diêu theo gió, ánh sáng trong đôi mắt đẹp lưu chuyển, không che đậy được vẻ xa cách trong mắt.
"Đại vương." Vệ Hằng đứng cạnh Nhiễm Diên hờ hững hành lễ.
Vẻ mặt Quý Thịnh thong dong phất tay, như cười như không tỏ vẻ uy nghi, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng người bạn tốt chưa được bao lâu, bỗng thấy áp lực vô hình khiến Vệ Hằng đối diện lo sợ.
"Tử Hằng không cần đa lễ, không biết phong cảnh trong ngự uyển của ta có thể so với Vệ quốc lang lâm?"
Hắn vừa nói, vừa đi tới trước mặt Nhiễm Diên, bày tay dưới lớp y phục dài trực tiếp nắm chặt bàn tay mềm mại vào tay mình mà ngắm nghía, hơi tăng thêm lực khiến Nhiễm Diên bị đau, đột nhiên ngước mắt nhìn Quý Thịnh, chỉ thấy đôi môi mỏng anh tuấn có nét cười lạnh lùng đáng sợ,
Nhiễm Diên hơi luống cuống, không biết ai lại chọc vào tên biến thái này, tay nàng sắp bị bóp nát rồi!
"Vệ cung dĩ nhiên không rộng lớn bằng Yến cung..."
"Đại, đại vương! Chỗ này gió lớn, chúng ta nên mau về Trường Hoa điện thôi!"
Thật sự đau không chịu nổi, Nhiễm Diên vội cắt lời Vệ Hằng, ánh mắt tội nghiệp vừa tức vừa sợ nhìn Quý Thịnh, chỉ sợ hắn mạnh tay hơn một phần, tay nàng liền phế luôn.
Quý Thịnh hờ hững cười, trong mắt ưng thâm sâu đầy vẻ ôn nhu, trước mặt Vệ Hằng ôm lấy nàng, thân hình cao lớn như che chắn cả người nhỏ nhắn.
"Thái tử ít khi vào Yến cung, A Diên không ở thêm sao?"
Hai người quá thân cận khiến Vệ Hằng trố mắt, nhưng hắn nào biết dưới sự thân mật đó là phong ba như thế nào, may mà Nhiễm Diên thông minh, đối với sự thay đổi thất thường của Quý Thịnh nàng hiểu vài phần.
Kẻ này rõ ràng đang ghen!
"Khụ, thiếp bỗng thấy thân thể không khỏe, nên về cung thôi."
Nhiễm Diên cười miễn cưỡng, dung nhan xinh đẹp tươi tắn bỗng lộ ra vẻ nhợt nhạt, cứ đứng vậy mãi, không chỉ gãy tay, chỉ sợ eo cũng bị hắn bẻ gãy... Suỵt ~ Đau!
Vệ Hằng kinh ngạc nhìn viền mắt bỗng đỏ ửng của nàng, hơi nước mông lung mịt mờ, chỉ thấy trong lòng chua xót trào dâng, chân mày thanh nhã hơi nhíu lại, không khỏi khom người hành lễ với Quý Thịnh: "Nếu phu nhân không khỏe, đại vương cứ đưa người về cung đi, Hằng cũng nên đi rồi."
"Vậy thì, thất lễ với Tử Hằng rồi."
Uy thế trong lời nói của hắn rất mạnh, nở nụ cười thâm trầm, trước mắt Vệ Hằng, ôm ngang người Nhiễm Diên, mang theo một loạt cung nhân rời đi.
Vệ Hằng một thân như ngọc dưới hành lang, mãi lâu sau vẫn ở chỗ cũ, trong gió thổi tới sự kinh sợ buồn bực của Nhiễm Diên, lộ ra vài phần xinh đẹp và vô lực, sau đó là tiếng gào thét của Quý Thịnh, như con thú bị vây hãm.
"Ái chao, ai, ôi! Ngươi lại nổi điên cái gì..."
"Câm miệng!"
Chẳng biết vì sao, Vệ Hằng bỗng nhiên muốn cười, hắn lần đầu nghe Quý Thịnh gào thét thất thố như vậy, vị vua làm chủ Yến quốc này dường như không còn máu lạnh như trước.