Bệ hạ, không thể

Chương 4: Món quà của công tử Thịnh
Nhiễm Diên thấy mình đã bị hãm hại, bị cuốn sách sử kia hãm hại thê thảm.
 
Cũng không biết mệnh trời đã đổi, hay do nàng quá mức giúp sức cho công tử Tuyên, công tử Thịnh chết đi sống lại, sống sót quay về triều bình định nội loạn. Công tử Tuyên vốn được kế vị thoáng cái thành loạn đảng, bị giam vào đại lao, nàng cũng thành tù nhân.
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngồi trong Trường Hoa điện, Nhiễm Diên buồn chán xé từng tờ "Xuân Thu Chiến quốc" ném vào trong lò lửa. Đây là thứ duy nhất nàng mang tới từ hiện đại, nhưng giờ chẳng có tác dụng gì.
 
"Sớm biết đã không làm chuyện linh tinh..."
 
Đen đủi thì không thể trách cuộc đời được, nàng nên sớm hiểu lịch sử là lịch sử, bây giờ là bây giờ. Quý Thịnh như hổ như sói sao có thể ở dưới Trọng Tuyên, là nàng dựa nhầm người, tin nhầm chỗ.
 
Kẻ hầu ở Lập Chính điện tới đưa người đi. Nhiễm Diên sớm đã dự liệu, cung biến đã ba ngày, Quý Thịnh cũng nên gặp kẻ thù cũ này rồi, muốn chém muốn giết tùy ý hắn.
 
"Phu nhân mời theo nô tỳ, công tử đang chờ."
 
Kẻ hầu chắp tay hành lễ, giấu đi vẻ kinh ngạc trong mắt. Trinh Hoa phu nhân lai lịch bất minh, chỉ dựa vào khuôn mặt này mà trở thành phu nhân trong hậu cung của Yến vương, vẻ ngoài dù là đệ nhất mỹ nhân Tân Trịnh năm đó cũng không sánh bằng. Giờ nàng mới tuổi đôi mươi, đúng lúc sắc đẹp khuynh thành nhất, đừng nói là nam nhân, ngay cả lão thái giám như ông ta cũng thấy động lòng.

 
Không dám nhìn thêm, người thường còn chưa thấy được vẻ đẹp phá hủy nhà Thương của Đắc Kỷ, nhưng ông ta tự suy đoán, Nhiễm cơ này so với nàng ta cũng không kém phần.
 
Yến cung rất rộng, kiến trúc xa hoa phung phí vô cùng, cung điện san sát nối nhau, hành lang sân đài liên tiếp. Nhiễm Diên là tù nhân dĩ nhiên không còn tư cách ngồi kiệu phượng, chỉ được đi bộ theo mọi người về phía Lập Chính điện.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhiễm Diên từng nghĩ tới ngày gặp lại công tử Thịnh. Lúc đó nàng nắm chắc có thể ngồi trên ghế phượng của thái hậu, trên cao nhìn xuống, dương dương tự đắc, không phải khổ sở như hôm nay.
 
Từ thềm son bước lên, những vết máu tươi ở cung điện đã được rửa sạch, trong làn gió xuân vẫn còn hơi máu. Nghiêng mắt nhìn đại điện tĩnh mịch, vòng qua đỉnh đồng có hương trầm lượn lờ, Nhiễm Diên nhìn bóng người tuấn tú trên thềm ngọc.
 
Chắc đã một năm không gặp, người đàn ông này lại cao lớn thêm.
 
"Đã lâu không gặp, phu nhân."
 
Người Yến quốc đều biết, công tử Quý Thịnh không chỉ tuấn tú, vẻ đẹp cứng cáp, dù nghiêm cẩn thận trọng, nhưng vẫn có nét ôn hòa giữ lễ. Chỉ riêng Nhiễm Diên biết, đó toàn là vờ vịt.
 
Một thân mặc long bào đen thêu giao long và nhật nguyệt trời sao khiến hắn càng thêm ngạo nghễ, ung dung đi tới bên nàng, ngọc bội quý giá bên hông lay động, kêu đinh đang dễ nghe. Hắn mỉm cười mê người, con mắt nham hiểm kia càng khiến chân nàng nhũn ra.
 
"Công, công tử, vẫn khỏe chứ, haha, quả là ngày càng anh minh thần võ."
 
Có câu không đưa tay đánh kẻ tươi cười. Để bảo vệ cái mạng nhỏ này, Nhiễm Diên thấy da mặt dày một chút cũng không sao.
 
Công tử Thịnh cong môi, ánh mắt âm trầm trên vẻ tuấn tú đó cũng dịu đi một chút, hơi lùi về sau. Nhìn Nhiễm Diên mông lung run rẩy, hắn cười to một tiếng, bỗng nhiên suồng sã lại thêm vẻ tà ma.
 
"Phu nhân sợ sao?"
 
Nói thừa! Nhiễm Diên cố nén sự sợ hãi, lúc khẽ va vào đỉnh đồng nhọn ở sau thì phải dừng lại, trơ mắt nhìn công tử Thịnh ngày càng lại gần, mồ hôi nóng trong lòng bàn tay càng tụ lại.
 
Ngón tay thon dài mạnh mẽ của nam nhân quen nắm trường kiếm, từ từ kéo một sợi tóc của nàng, vần vò trong lòng bàn tay, sau đó còn để sát vào mũi ngửi, tóc dài ngập hương hoa toàn hơi thở thuộc về nàng, thanh khiết mê người.
 

Sau đó, thế mà hắn còn vươn đầu lưỡi, liếm lọn tóc này.
 
"Thật là thơm."

Nhiễm Diên hoàn toàn hãi hùng, nhất thời không vững mà té ngồi trên đất, từng lớp váy lụa trắng như bông hoa thược dược rủ lên trên nền gạch. Tới khi từng sợi từng sợi tóc dài rời khỏi tay công tử Thịnh, hắn từ trên cao nhìn xuống nữ nhân đang sợ hãi.
 
Một nét cười dịu dàng hiện ra.
 
"Đừng sợ, bản quân đã lâu không gặp phu nhân, nhớ mong vô cùng. Hôm nay gặp được lòng vui khôn tả, đã đặc biệt chuẩn bị quà lớn dành cho phu nhân."

Dứt lời, hắn liền vỗ tay một cái, liền có người bê một tráp lớn mạ vàng đi vào, bê thẳng tới bên cạnh Nhiễm Diên, đặt xuống cái liền lập tức đi ngay.
 
"Nhìn qua đi, phu nhân nhất định sẽ thích."
 
Nhiễm Diên vừa sợ hãi vô cùng vì sự biến thái của công tử Thịnh, tim đập thình thịch, tay chân luống cuống. Quà của hắn, nàng thật không dám tưởng tượng.
 
"Mở ra đi."

Tiếng nói của hắn lạnh nhạt, mang sự bức bách rõ ràng của mệnh lệnh, Nhiễm Diên sợ tới mức tim loạn cả lên, ngón tay ngọc thon gầy run rẩy đưa về phía hộp gấm, bê lên từng tí một.
 
Mùi máu tươi phả vào mặt....

 
Hộp mới mở một nửa, nàng kinh hoàng trợn mắt.
 
"Á á!!"
 
Nàng gào lên, tay chân theo bản năng lùi hết về sau, loạn lên đá vào cái hộp gấm. Hộp nghiêng ra, có thứ gì đó lăn lông lốc ra ngoài, máu tươi tràn khắp nền gạch, cái đầu người quay vài vòng mới dừng lại, con mắt chết không nhắm nổi nhìn chằm chằm vào nàng.
 
"Á!!"
 
Đây chính là quà mà công tử Thịnh tặng nàng.
 
Đầu của Trọng Tuyên.


 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận