Bệ hạ, không thể

Chương 40: Con xinh đẹp giống A Diên
 
Quý Thịnh thực chất là một người hay ghen, dục vọng chiếm hữu và khống chế Nhiễm Diên đến mức chưa từng có. Lần này bị hắn đê tiện hạ lưu dạy dỗ, Nhiễm Diên nằm trên giường nghỉ ngơi hai ngày liền, ngộ ra được không ít đạo lý nhân sinh, trong đó có một cái rất quan trọng.
 
Quý trọng sinh mạng, rời xa biến thái.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Quân vương thời đại này cần đi săn bốn mùa, theo thứ tự là xuân sưu, hạ miêu, thu tiễn, đông thú. Tháng năm chính là mùa hạ miêu thuận lợi nhất, Quý Thịnh cho phép Nhiễm Diên theo vương giá xuất hành, ti chế cục liền gấp rút đưa đến y phục mới.
 
Những năm gần đây, dệt nhuộm ở đất Sở phồn thịnh, sau khi du nhập vào Yến quốc thì màu sắc y phục của nữ tử đã thay đổi hẳn. Mặc dù Yến thất ưa chuộng trắng đen, nhưng Nhiễm Diên lại cực kỳ thích sắc đỏ pha tơ vàng, mặc trang phục đi săn diễm lệ, tôn lên da thịt trắng tuyết như ngọc càng thêm chói mắt.
 
Đúng lúc Quý Thịnh vào điện, thấy trang phục của nàng, đôi mắt âm trầm lạnh lùng không khỏi sáng ngời, môi hiện lên ý cười nhàn nhạt.
 
“Xem ra lập nên Ti chế cục cũng không vô ích.”
 
Dung mạo Nhiễm Diên vốn rực rỡ, ăn mặc như vậy khiến vẻ quyến rũ thêm phần hiên ngang, rất có phong thái của Chiêu thái hậu đi săn năm đó. Ánh mắt Quý Thịnh sáng lên ôm nàng vào trong lòng, nhìn Nhiễm Diên ngoan ngoãn xinh đẹp trong gương, hắn vô cùng thân thiết khom lưng tựa cằm vào bả vai nhỏ bé yếu ớt của nàng.
 
“A Diên thật đẹp, bản vương không muốn mang nàng ra ngoài nữa.”
 
Thân hình cao lớn ôm nàng gần như không còn kẽ hở, nghĩ lại giọng nói dịu dàng kỳ quái bên tai, Nhiễm Diên kinh ngạc quay đầu nhìn sườn mặt tuấn mỹ của Quý Thịnh, môi mỏng hơi đỏ của hắn nhân cơ hội dán lên bờ môi thơm tho của nàng.
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Được rồi, trêu nàng thôi, bản vương còn muốn mau chóng dẫn theo A Diên quang minh chính đại xuất hiện nữa kìa, để tất cả mọi người biết, nàng là của ta.”
 
Khí phách ngang ngược khiến Nhiễm Diên thở phào nhẹ nhõm, nàng rất sợ hắn thật sự không dẫn nàng xuất cung.
 
Quý Thịnh nhếch đôi mắt chim ưng, chậm rãi đặt tay lên vùng bụng phẳng lì của nàng, ngón tay dài đẹp đẽ nhẹ nhàng vuốt ve, đột nhiên lẩm bẩm nói: “Tại sao vẫn không có tin tức gì?’
 
Nhớ sau khi hắn lên ngôi nắm quyền, toàn bộ Yến cung chỉ giữ lại Nhiễm Diên. Ngoại trừ xử lý chính vụ, phần lớn thời gian đều ở bên cạnh nàng, gần như là lâm hạnh hàng đêm, vậy mà đã qua hai tháng, bụng của nàng lại vẫn không có động tĩnh gì. 
 
Thật không thể hiểu được.
 
“Mới… mới chưa được bao lâu mà…” Nhiễm Diên thầm hít sâu một hơi, trong lòng chột dạ, hoàn toàn không dám nhìn vào ánh mắt ngậm cười trong gương, sợ hắn nhìn ra chút đầu mối nào.
 
Nàng không dám tưởng tượng, nếu Quý Thịnh biết nàng lén lút uống thuốc tránh thai, có thể trong cơn tức giận mà bóp chết nàng hay không?
 
Khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ cứng ngắc của Nhiễm Diên, mặc dù có chút thất vọng, nhưng vẫn như không có chuyện gì hôn một cái lên vành tai hồng nhạt của Nhiễm Diên, dịu dàng nói: “Không sao, sớm muộn sẽ có thôi, chỉ là ta rất mong ngóng có thể có một bé con xinh đẹp giống như A Diên.”
 
Đúng vậy, hắn cực kỳ khát khao có thể cùng nàng sinh ra một đứa con cùng chung dòng máu. Nếu là con trai, hắn nhất định sẽ truyền lại cho nó tất cả, quốc gia của hắn, vương quyền của hắn; nếu là con gái, hắn càng không thể nào tưởng tượng được sẽ cẩn thận yêu thương đến mức nào.
 
Hắn hận không thể đem tất cả thiên hạ này hiến dâng cho Nhiễm Diên và con của nàng.
 
Không thể nghi ngờ, sự mong đợi của Quý Thịnh khiến tâm trạng Nhiễm Diên nặng nề hơn, lo lắng bất an hùa theo sự thân mật lúc này của hắn. Quý Thịnh như vậy giống như là một người chồng thâm tình nhất, nàng không dám thăm dò thật giả trong lời nói của hắn.
 
Chuyện đó, không thể nào kéo dài được nữa…
 
Đầu tháng sáu, quân vương ra khỏi thành đi săn, nghi trượng oai nghiêm thể hiện rõ địa vị bá vương của Yến quốc, dân chúng đều quỳ xuống đất nghênh đón. Nhiễm Diên ngồi trên kiệu, khẽ vén màn che lên, dung nhan khuynh quốc thấp thoáng cũng khiến không ít dân chúng tranh nhau chiêm ngưỡng.
 
Cảnh tấp nập như thế không phải lần đầu tiên nàng nhìn thấy. Khi lão Yến vương tại vị cũng thích đi săn, mỗi lần đều sẽ dẫn nàng theo, nhưng nàng cũng không thích thú lắm, quan trọng hơn là trong lòng cất giấu tâm sự nên luôn có chút mất tự nhiên.
 
Năm trước hạ miêu đi săn cũng là lúc tốt nhất để quân vương tránh nóng, ở hành cung khoảng một tháng, năm nay lại khác, Quý Thịnh đã gửi chiến thư cho tân Vệ vương, ít ngày nữa sẽ ngự giá thân chinh, chuyến đi săn đổi thành ba ngày, gọi là đã đi tượng trưng.
 
Thời đại trọng sức mạnh và vũ lực này, không có chuyện gì làm cho nam nhân nhiệt huyết hơn chiến tranh, chứ đừng nói là trận chiến này e rằng sẽ tiêu diệt một nước.
 
Khi đến hành cung, thời tiết nóng bức khô người, Nhiễm Diên bị Quý Thịnh bắt ở trong hành cung, sợ nàng cảm nắng bị bệnh, còn cố ý để lại thái y trực bên cạnh, còn mình dẫn theo cấm quân đi săn.
 
“Phu nhân, đại vương dặn dò, tốt nhất người đừng ra khỏi điện.” Nữ Âm đi theo bên cạnh Nhiễm Diên, không nhịn được nhắc nhở.
 
Nhiễm Diên tiện tay ngắt một cành liễu thưởng thức trong tay, thản nhiên đi lại dưới tán lá xanh, nhìn giáp vệ tuần tra cách đó không xa, nàng cười quyến rũ: “Nữ Âm, ngươi mau đến thiện cục, chuẩn bị cho ta chút trái cây ướp lạnh.”
 
“Việc này… Phu nhân, hành cung hỗn tạp nhiều người, nô phải hầu hạ người.”
 
Nữ Âm hơi khó xử, Nhiễm Diên bỗng quay đầu lại nhìn nàng ấy, đôi mắt đẹp dập dềnh hơi lạnh đi, khiến Nữ Âm thấp thỏm trong lòng, ánh mắt lạnh thấu xương như vậy gần như không khác gì Quý Thịnh.
 
“Sao, ta không sai bảo được ngươi nữa ư?’
 
“Nô đi ngay.”
 
Bị ánh mắt Nhiễm Diên nhìn như vậy khiến trong lòng sợ hãi, Nữ Âm không ngừng hành lễ xoay người rời đi, Nhiễm Diên đứng đó khẽ vuốt vành liễu, nhìn bóng lưng hơi mất tự nhiên của nàng ấy, vẻ mặt hơi trầm xuống.
 
Nữ Âm xuất hiện bên cạnh nàng từ khi nào? Hình như là hai năm trước khi nàng mới bước vào Yến cung, khi đau đầu luống cuống đối mặt với một đám mỹ nhân Cơ phi, cung nữ không ai biết đến này bắt đầu khuyên giải nàng, từng bước từng bước trở thành tâm phúc của nàng, nhưng lại chưa từng tìm hiểu xuất thân của nàng.
 
Có lẽ một công tử muốn cài mật thám vào Bàng cung, chắc hẳn là chuyện dễ dàng.
 
Quý Thịnh chết tiệt, lại có thể vươn nanh vuốt ra với nàng từ hai năm trước, Nữ Âm có vẻ như trung thành và tận tâm với nàng, chẳng qua cũng chỉ là một tai mắt hắn sắp xếp bên cạnh nàng mà thôi.
 
Nhưng mà Nhiễm Diên lại rất thắc mắc, vì sao Nữ Âm không nói việc nàng uống thuốc tránh thai cho Quý Thịnh?
 
“Phu nhân.”
 
Một tiếng vô cùng cung kính khẽ cắt đứt dòng suy nghĩ của Nhiễm Diên, nàng trầm tĩnh ngoái đầu nhìn nam nhân quỳ trên mặt đất, một thân áo giáp cấm quân uy phong lẫm liệt, khuôn mặt đó không thay đổi gì nhiều so với hai năm trước, cứng ngắc như cũ.
 
“Vất vả cho ngươi rồi, Mặc Hoành.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui