Bệ hạ, không thể

Chương 41: Chim gãy cánh
 
Bí mật của Nhiễm Diên cũng không nhiều, rất nhiều thứ đã bị Quý Thịnh khơi ra, phần còn lại đều là để có thể bảo toàn sinh mạng. Nam nhân quỳ dưới đất tên là Mặc Hoành, một năm trước nàng trùng hợp cứu hắn một mạng, theo phép tắc sư môn của hắn, hắn cần phải dốc sức bảo vệ nàng ba năm.
 
Nhiễm Diên từng nghe danh hiệu của sư phụ hắn, là một trong những nhân vật quan trọng của Mặc gia lúc bấy giờ, báo ân của hắn cũng là một sự bảo hộ của nàng.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Ngày mai ngươi chờ ở chân núi, sau khi ta đi xuống, có lẽ còn có một trận chiến ác liệt.”
 
Giọng nói nàng trầm bổng, nếu không nghe gần thì hoàn toàn không biết nàng đang nói gì, mà Mặc Hoành lại nghe rõ ràng, thản nhiên hỏi: “Phu nhân sợ Trịnh thái hậu có bẫy?”
 
“Đương nhiên, sợ là bà ta muốn cái mạng này của ta từ rất lâu rồi, nếu như ta chết ngay, còn có thể thể khiến bà ta an nhàn một đời hơn là chạy trốn.”
 
Mi tâm kiều mị của Nhiễm Diên khẽ động, Quý Thịnh cướp Cao Lê thành của nàng, tổn thất vương bài cuối cùng của nàng, nói muốn rời khỏi Yến cung dễ vậy sao. Chuyện sắc lập vương hậu này là một mồi dẫn hỏa, chẳng qua nàng lý giải một hồi, lúc này Trịnh thái hậu mới tỏ ý muốn dùng mọi biện pháp giúp nàng xuất cung.     
 
“Tất nhiên ta chỉ đề phòng ngộ nhỡ thôi.”
 
Theo kế hoạch, khi sát thủ Trịnh thái hậu sắp xếp xuất hiện, nàng chỉ cần giả vờ ngã xuống vách núi, sau đó trốn thoát là được. Chuyện đơn giản như vậy, vốn dĩ nàng không cần mượn tay Trịnh thái hậu, thế nhưng Nhiễm Diên không muốn có một chút sai sót, Quý Thịnh không thể dễ lừa như vậy.
 
Người nàng có thể sử dụng cũng không nhiều, nhưng lôi kéo Trịnh thái hậu lên thuyền thì lại khác, cho dù bà ta muốn giết nàng thì cũng phải làm cho xong việc này trước, không có người nào muốn Nhiễm Diên lặng lẽ biến mất hơn bà ta.
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cho dù kế hoạch này thất bại, sau này chỉ cần Nhiễm Diên muốn rời khỏi Yến cung, chỉ sợ nữ nhân Trịnh thái hậu kia sẽ trợ giúp không biết nản.
 
“Phu nhân yên tâm, Hoành sẽ dốc toàn lực bảo vệ người chu toàn, chuyện đi Lâm Tri cũng đã sắp xếp ổn thỏa.”
 
Nhiễm Diên gật đầu, sau khi chạy trốn nàng dự tính sẽ đến Lâm Tri của Tề quốc, mặc dù nơi đó tiếp giáp Vệ quốc, nhưng từ trước đến nay Tề Lữ bất hòa với Yến quốc, cho dù Quý Thịnh phát hiện ra muốn bắt nàng về, cũng không thể nào gióng trống khua chiêng vào nước Tề.
 
“Vậy thì làm phiền ngươi.”
 
Hiện giờ Mặc Hoành che giấu tai mắt giữ chức trong cấm quân, Nhiễm Diên không thể ở cùng hắn quá lâu, nàng vén tán liễu chuẩn bị đi lên cầu, không ngờ trong hoa doanh ở bờ đê lại có một người im lặng đi tới, nàng bất ngờ, hơi kinh hãi.
 
“Ngươi nghe thấy cả rồi?”
 
Thật là sơ suất, vậy mà nàng lại không phát hiện gần đó còn có một người.
 
Tuấn nhan Vệ Hằng ôn nhã như ngọc, nhìn thấu đề phòng của Nhiễm Diên, hắn chắp tay nói: “Phu nhân yên tâm, Hằng không biết gì cả.”
 
Hiển nhiên hắn đã nghe thấy tất cả.
 
Hai bên ngưng mắt nhìn nhau, Nhiễm Diên cũng không hiểu rõ người tên Vệ Hằng này, nhưng thấy sự chân thành trong lời nói của hắn, không hiểu sao trực giác của nàng lại lựa chọn tin tưởng, khóe miệng khẽ cong gật đầu cảm tạ hắn.
 
“Vậy thì cảm ơn thái tử.”
 
Vệ Hằng cụp mắt, mới gặp nữ nhân xinh đẹp thú vị này lần thứ hai, nhìn nàng khẽ vuốt ngón tay ngọc, trắng đến lóa mắt, cuối cùng không nhịn được, hỏi: “Tại sao phu nhân phải như vậy?”
 
Nàng có khuôn mặt đẹp kinh diễm, còn được Yến vương sủng ái, tại sao còn phải rời khỏi Yến cung?’
 
“Công tử quanh năm đi các nước, hẳn phải biết tự do chứ? Chim gãy cánh, sống cuộc sống mình không thích, vậy thì cuộc sống cũng sẽ chỉ là một loại giày vò thôi.”
 
Giọng nói nhu hòa uyển chuyển có phần hư ảo, Vệ Hằng chỉ lẳng lặng nhìn nàng, trái tim giống như mặt nước xanh, bị thổi xao động.
 
“Tự do ư?”
 
Hắn lẩm bẩm hai chữ này, giống như đang suy nghĩ điều gì. Nhiễm Diên không muốn nói nữa, ưu nhã lướt qua bên cạnh hắn, bóng dáng yểu điệu từng bước rời đi, còn nhanh nhẹn xinh đẹp hơn cánh bướm.
 
Mãi đến khi đi xa, Nhiễm Diên lặng lẽ quay đầu nhìn lại phía sau, đã không còn bóng dáng Vệ Hằng, nàng mới thở ra một hơi dài, nhấc làn váy chạy vụt tới dưới mái hiên, vẫy cành liễu trong tay, lẩm bẩm: “Làm ta sợ muốn chết, hắn sẽ không nói cho Quý Thịnh chứ?’
 
Nàng như vậy, đâu còn có phong thái ung dung đoan chính khiến lòng người si mê vừa rồi.
 
Nhiễm Diên bây giờ là lo lắng đề phòng, nếu như bi Quý Thịnh phát hiện nàng muốn chạy trốn, không chừng điên lên thì chuyện gì cũng làm, nàng bây giờ mới 20 tuổi, không muốn chết sớm đâu…
 
Ban đêm, Quý Thịnh đi săn trở về, thản nhiên mở tiệc sênh ca yến vũ trong hành cung. Nhiễm Diên chưa từng nhập tiệc, tắm rửa đi ngủ sớm, mãi đến nửa đêm thì bị mùi rượu làm tỉnh lại, ngồi dậy nhìn mới phát hiện Quý Thịnh co ro ngủ trên giường, một tay còn nắm góc áo ngủ bằng gấm của nàng, dường như là muốn đắp cho nàng.
 
Trong lòng nghẹn lại, dựa vào ngọn đèn cạn dầu nhìn khuôn mặt hắn, tư thế uy nghi hiên ngang bừng bừng, nam nhân trời sinh vương giả như vậy, bất luận là thời đại này hay là trăm ngàn năm sau, hắn cũng sẽ là tâm điểm giữa vạn người.
 
“A Diên”
 
Bàn tay nửa giơ trên không trung lập tức hốt hoảng thu lại, một lúc lâu nàng mới phát hiện chỉ là hắn nói mơ mà thôi.
 
“Quý Thịnh…”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui