Chương 43: Để nàng làm vương hậu Yến quốc
Đùng đoàng! Một tia chớp dữ tợn lần thứ hai xé rách bầu trời đen thẳm, tiếng sấm rung trời qua đi, bão tố kéo nhau mà đến.
Trong cung điện hoa lệ sáng tựa ban ngày, Trịnh thái hậu đang quỳ gối trên tấm đệm, trong tay cầm chiếc chén lưu ly dạ quang của nước Sở tiến cống, rượu màu ngà thơm ngát. Bà ta nhập Yến cung đã 27 năm, bây giờ con trai bà đã là Yến quốc vương, tất cả Yến quốc đã thuộc về tay mẹ con họ, bà ta đã là người đứng đầu Trường Nhạc.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bà ta hận Tiêu Cơ, nữ nhân đó là kẻ thù lớn nhất hai mươi năm trước của bà ta, cho nên sau khi nắm quyền, nàng ta là người đầu tiên bà ta trừng trị; bà ta ghét Nhiễm Diên, nha đầu đó so với Tiêu Cơ càng khiến bà ta nghiến răng nghiến lợi hơn, nàng không chỉ mê hoặc phu quân bà, bây giờ còn mê hoặc cả con trai bà.
Tốt rồi, bây giờ cả hai nữ nhân này đều đã biến mất, bà ta có thể thư thái rồi.
“Thái hậu! Không xong rồi, đại vương đến…”
Trịnh thái hậu đang định nhấp một ngụm rượu, không vui nhíu mày, đang định quát mắng bà lão, đã thấy nhũ mẫu hầu hạ bà ta chừng ba mươi năm va phải cấm quân đang kéo tới, bà ta kinh hoàng kêu to khiến khuôn mặt được bảo dưỡng kỹ càng của Trịnh thái hậu hơi biến sắc.
Ngay sau đó, bà ta thấy Quý Thịnh bước vào Trường Nhạc điện, vương bào chí tôn vô thượng được khoác lên thân hình cao lớn của hắn, đúng là tuấn mỹ uy nghi, khiến người ta không dám nhìn thẳng. Nhìn xem, đây là con trai bà ta, Yến quốc vương, so với phụ vương hắn còn giống một quân chủ hơn.
“Con trai ta, có chuyện gì thế? Không phải đi săn rồi sao?”
“Mẫu phi, lẽ nào đã chóng quên lời cảnh cáo của bản vương như vậy?”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Yến vương trẻ tuổi đứng chắp tay, vẻ mặt trầm ổn nghiêm túc, trong đôi mắt sâu thẳm đen như mực là từng tấc sương lạnh kết tụ, ánh nhìn bén nhọn bắn thẳng về phía Trịnh thái hậu, bà ta chịu áp bức đáng sợ như vậy khiến tay mềm nhũn.
Choang!
Chiếc chén lưu ly dạ quang vô giá rơi xuống nền đá cẩm thạch, ngọc lưu ly đã vỡ vụn.
“Nàng ta không yêu con, mẫu phi chỉ giúp nàng ta chuyện nàng muốn làm, con của ta, trái tim nữ nhân kia từ đầu đến cuối chưa từng đặt trên người con, con cần gì phải…”
“Nàng là của ta.”
Quý Thịnh lạnh lùng cắt đứt lời nói hiền từ của bà ta, dưới ngọn đèn dầu sáng trưng, đôi mắt nhỏ dài của hắn híp lại, sát ý dâng lên.
Chính là như vậy, lần trước hắn cũng như vậy, dùng giọng nói lạnh lùng nhất cảnh cáo bà ta không được động vào Nhiễm Diên, cho dù nữ nhân kia không yêu hắn, con trai bà ta cũng muốn che chở nữ nhân kia đến cùng. Trịnh thái hậu bất ngờ đứng dậy, không còn đoan trang lễ độ nữa.
“Ta không cho phép nữ nhân thấp hèn kia hủy hoại con, con là con trai của ta! Là Yến quốc vương! Người phải cưới là vương nữ, nàng ta chẳng qua là góa phụ của phụ quân con, yêu nữ đê tiện vô cùng!”
“Góa phụ? Đê tiện?’
Giọng nói hắn rít lên vô cùng nguy hiểm, ý cười nhẹ u ám trên môi, có phải tất cả mọi người đều đang nói A Diên của hắn như thế? Sao có thể, A Diên của hắn tốt đẹp như vậy…
“Thịnh Nhi, con đừng khăng khăng cố chấp nữa, tiện nhân này dụ dỗ phụ quân con, bây giờ ngay cả con cũng không buông tha, ả ta chính là một yêu nữ! Đừng quên, lúc trước ả ta đã làm cái gì, vì để cho con lên làm vương, mẫu phi đã tốn bao nhiêu công sức, lẽ nào con đã quên rồi? Bây giờ, cuối cùng Yến quốc là của mẹ con chúng ta rồi, sớm giết ả ta, phải sớm giết ả ta!”
Trịnh thái hậu hồn nhiên không thấy sát ý của Quý Thịnh, theo thềm ngọc bước xuống, cầm y phục hắn, định bụng dùng tình mẫu tử cảm hóa hắn, ngay khi bà ta cho rằng có thể đả động đến hắn thì lại kinh sợ nghe thấy tiếng cười của Quý Thịnh.
“Mẫu phi, người già rồi, chuyện của Yến cung nên do vương hậu quản lý, đợi sau khi bản vương tìm được A Diên, thì sẽ để nàng làm vương hậu Yến quốc.”
Bắt con chim không nghe lời kia về, vĩnh viễn khóa trong Yến cung, lúc này đây, hắn muốn chiêu cáo thiên hạ, nàng thuộc về hắn, không thể đi đâu được nữa.
“Không… không được!”
Trịnh thái hậu không dám tin nhìn Quý Thịnh, rõ ràng hắn đang cười thản nhiên nhưng trong mắt bà ta lại thành bùa đòi mạng. Để nữ nhân Nhiễm Diên thấp hèn kia làm vương hậu? Sao có thể! Vị trí đó bà ta mơ tưởng hai mươi mấy năm, đến bây giờ cũng chỉ được nhìn thoáng qua, kẻ xuất thân cũng không biết như Nhiễm Diên đó, làm sao có thể xứng làm vương hậu!
“Ngươi điên rồi, ngươi điên rồi…”
Quý Thịnh từ trên cao nhìn xuống Trịnh thái hậu suy sụp ngã ngồi dưới đất, ánh mắt âm u sắc bén, khóe môi khẽ nhếch nói: “Nhanh thôi, A Diên của ta sẽ trở về, hành cung Kiến Dương tĩnh mịch, sau này mẫu phi ở đó đi.”
Dáng vẻ tự đắc khi hắn nhắc đến Nhiễm Diên quả thật có vài phần điên cuồng.
Ầm ầm !!
“Ngươi... ngươi nói cái gì? Hành cung Kiến Dương? Thịnh Nhi, đây không phải sự thật, không phải là thật… Không… không được! Ngươi không thể đuổi ta đi!”
Hai mươi năm nay, mỗi ngày bà ta đều mong mỏi có thể đứng ở nơi cao nhất, hiện giờ tất cả vừa mới được thực hiện, con trai bà ta lại muốn cướp đoạt tất cả của bà ta. Không! Đây quả thực là muốn lấy mạng bà, không còn quyền lực, bà ta sẽ không sống nổi!
Bộp, Quý Thịnh cầm một mũi tên trong tay cấm quân, ném xuống bên cạnh Trịnh thái hậu, trên đầu mũi tên ánh lên sắc bén còn có một vết máu.
“Mẫu phi, A Diên của ta không ngoan, người có thể thả nàng đi, nhưng mà…”
Trong lời nói của hắn đột nhiên vô cùng thân thiết có vẻ như tràn đầy cưng chiều, dường như hoàn toàn không quan tâm việc Nhiễm Diên trốn đi và sự trợ giúp của bà ta, nhưng ý cười nơi đáy mắt lại khiến cho toàn thân Trịnh thái hậu rét lạnh, rợn cả tóc gáy.
"Sao người có thể làm hại nàng ấy? Bất kì kẻ nào cũng không được phép làm hại nàng ấy."
Trừ hắn ra, tất cả những ai mưu hại Nhiễm Diên, hắn đều sẽ không bỏ qua.
Nhìn bóng người cao lớn phất tay áo rời đi cùng một loạt giáp vệ, Trịnh Thái hậu trống rỗng đầu óc, xuội lơ nằm trên mặt đất, rõ ràng là ngày tháng sáu, bà lại thấy như trời đông giá rét, lạnh quá.
Bà chỉ biết một chuyện: Con trai bà điên rồi.
.......
Nhiễm Diên trúng tên còn chưa khỏi, may mà không bị sốt nữa, đoàn người đi vội vã mới qua chừng mười ngày, vào được địa phận Tề. Biên thành hoang vu, khó lắm mới vào thành, lại gặp mưa rào lớn tận 10 năm mới thấy, hành trình lại bị kéo dài.
"Phu nhân, trận mưa này năm ngày không dừng, thành này cũng sắp chìm mất thôi."
Nữ Âm bê bát canh thịt dê nóng hổi tới, nhìn dáng người xinh đẹp đứng bên cửa sổ, không khỏi lo lắng.
"Đúng vậy, đi nói với Mặc Hoành, thu dọn hành lí chuẩn bị đi thôi, chỗ này không thể ở được." Nhiễm Diên chống hai tay trên cửa gỗ cũ kĩ, gương mặt xinh đẹp sáng rỡ mang theo một tia sầu lo.
Nàng xem qua rồi, thành này ba mặt là núi, một mặt là sông, mưa rào lớn liên tục, chẳng qua mấy ngày sẽ có trận lũ lớn cuốn trôi cả thành.
Mặc Hoành cũng nghĩ vậy, vốn định bàn bạc với Nhiễm Diên sẽ rời đi, vừa hay nàng cũng nghĩ thế. Hôm đó họ đội mưa rời thành, lúc này người rời thành cũng không ít, vội vã muốn đi tới thành Hán Giang gần nhất.