Chương 44 : Phiên ngoại A Diên để bản vương cắm vào đi.
Sau khi sinh thái tử Tuần, toàn bộ tâm tư của Nhiễm Diên đều đặt trên người con trai. Đây là con trai trưởng của Quý Thịnh, niềm vui khi làm cha chỉ kéo dài hai tháng, ngày ngày nhìn Nhiễm Diên ôm lấy đứa trẻ mặt mũi có vài phần giống hắn không chịu buông tay, cảm giác cô đơn khi bị thất sủng không chỉ một lần dấy lên khao khát được yêu thương của đại vương.
"A Diên, đêm nay cảnh sắc rất đẹp, đừng phụ ngày tốt."
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đại vương đang tuổi sung sức, nhưng đã gần nửa tháng không hoan ái, hắn không nhịn được nhắc Nhiễm Diên, muốn cùng nàng mây mưa hoan ái một hồi. Đáng tiếc, mẹ của con hắn không để tâm tới hắn tí nào.
"Suỵt! Tuần nhi phải ngủ rồi, chàng về Lập Chính điện đi."
Giờ phút đó, Quý Thịnh thấy muôn sao trời đều mờ đi...
Một tháng sau, hắn đều ở trong trạng thái bị từ chối, khó lắm có mấy lần vừa lên giường với Nhiễm Diên, đè lên thân hình tuyệt mĩ của nàng, một trận dục hỏa đã ẩn nhẫn lâu đang chờ bùng nổ, sắp sửa đi vào màn quan trọng, thái tử Tuần ngủ ở điện bên liền gào khóc, hắn còn chưa cởi hết vương bào, đã bị Nhiễm Diên đạp xuống giường.
Đường đường là Yến vương, tới độ này, quả là đáng thương đáng tiếc.
....
Ngày hôm đó Quý Thịnh thật sự nhịn không nổi, liền vác Nhiễm Diên về Thanh Lương điện, không có tiếng khóc của thái từ Tuần, hai người lại khôi phục như lúc đầu, tà hỏa đã áp chế lâu mãnh liệt phát tiết. Ôm chặt cái eo nhỏ của Nhiễm Diên, hắn dựa lên án thư nhấp vào như đóng cọc, chỉ nghe tiếng bạch bạch va chạm mãnh liệt của cơ thể, từng đợt dâm dịch trơn trượt từ trong tử cung trào ra miệng ngoài tung tóe.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"A á ~ Chàng, chàng nhẹ nào ~ Á!"
Sự dũng mãnh như hổ sói khiến người ta phát sợ, côn thịt to lớn hừng hực đâm đến mức bụng dưới nàng phát đau, nằm ngửa lên án thư, dưới thân là một đống tấu chương, sự sung sướng khiến nàng trào cả nước mắt, tiếng hô kiều mị đôi lúc không thể kiềm nổi.
"Sắp, sắp đâm rách rồi ~ Ôi ô ~ Chịu không được nữa, chậm đi chàng ..."
Nàng nhiều lần sướng khoái co giật, Quý Thịnh thì đã lâu không làm, ôm thân thể mềm không xương của nàng cắm ra cắm vào mấy lần, thứ to lớn hết lần này tới lần khác cắm vào nơi sâu nhất, dương vật to nóng bỏng, tử cung đầy mật nước.
"A Diên A Diên ~ Tiểu dâm phụ, sao vẫn chặt vậy, kẹp bản vương sướng quá, kêu lớn lên!"
Bên trong cùng hành lang, thịt mềm trơn trượt cuốn chặt, tựa hồ như một ngàn vạn cái miệng nhỏ dâm đãng, chen nhau cắn lên dương vật hắn, kích thích hắn đâm vào càng mạnh hơn.
Nàng đã sinh con, không những không rộng ra, còn thêm phần ngọt nước, mỗi cái nhíu mày mỗi nụ cười, mỗi cái co rút đều hút hồn nam nhân.
"Ưm a ... Trướng, trướng quá đi mất, đừng đỉnh lên chỗ đó, a a a !"
Quý Thịnh cúi người dựa lên ngọc thể run rẩy của nàng, hai cái vú đung đưa bị lồng ngực cứng cáp ép tới biến dạng, bàn tay xuyên qua làn tóc dài dày đen nhánh sau gáy nàng, lưỡi to thô bạo xông vào cái miệng nhỏ không ngừng kêu, hắn thật sự quá thích vẻ đắm chìm vào tình dục của nàng, bị làm tới phát khóc cả lên.
Mê hồn biết mấy, xinh đẹp biết mấy, bao nhiêu sung sướng, bao nhiêu thoải mái...
"Ưm ô!"
Nàng đã mẫn cảm vô cùng, cái miệng nhỏ chặt chẽ siết dương vật hơi đau, nhưng sự đau khiến hắn thoải mái tột đỉnh, nhấp sâu mấy cái, đầu lớn liền xông vào trong tử cung, tiếng gào khóc của Nhiễm Diên đột nhiên cao vút lên.
"Á! Tiểu, tiểu ra!!"
Cái đùi đang tựa lên bả vai của hắn căng lên rồi giật vài cái, Quý Thịnh vẫn không chịu tha cho nàng, trong cơn sướng khoái, hắn giữ lấy cơ thể mảnh mai, lưu từng dấu vết lên trên da thịt trắng tuyết, trong lúc làm tình lại mang theo chút ngược đãi.
Rầm rầm, mọi tấu chương trên án thư đều bị hắn hất sạch lên đất, dương vật tráng kiện đâm càng sâu, tử cung bị hắn đảo đến run kịch liệt, dâm thủy như sóng lớn tràn đầy trong người nàng. Nàng trừng lớn đôi mắt đẹp, con ngươi dần mở ra, sự kích thích tột đỉnh khiến nàng mất đi ý thức.
"Ta và A Diên, cùng bắn ra đi!"
Quý Thịnh hổn hển cắn lên vai nàng, xuống thêm vài phần, trên da thịt trắng trẻo đang run rẩy, in từng dấu tay lớn nhỏ, rõ ràng một cách yêu dị.
Lần này họ đều đã lên đỉnh cao của tình ái, lúc tinh dịch phun vào tử cung, Nhiễm Diên lại tiết ra, xuội lơ trong vòng tay đầy tính chiếm hữu của Quý Thịnh, thần trí hoảng hốt run lên, hiển nhiên là vừa qua cơn kích thích khi lên đỉnh.
Đợi lúc Quý Thịnh đứng dậy khỏi người nàng, trước vùng ngực lớn ướt đẫm một mảnh, sữa trắng tinh dính lên thân hắn.
"A Diên dâm đãng quá, phun cả sữa ra rồi, chậc, sao lại nhiều vậy?" Có điều, nhìn bầu vú to lại thêm đẫy đà của nàng, Quý Thịnh cũng hiểu, mút đầu ngón tay nhiễm không ít sữa của nàng, mùi vị ngọt lạ.
Nhiều ngày tinh dịch chưa phun ra vừa nhiều vừa nồng, lúc bắn ra, bụng nhỏ bằng phẳng của nàng hơi căng lên, trông như mang thai bốn năm tháng, có điều khác với mang thai, trong bụng nàng lấp toàn tinh dịch hắn.
"A Diên nhìn xem, có giống mang thai nữa không? Có điều, ta không muốn nàng sinh con nữa."
Mới một thái tử Tuần, Nhiễm Diên đã hết lòng chăm sóc, nếu còn sinh đứa nữa, sợ là hắn chẳng còn cơ hội ăn thịt.
Nghĩ vậy, Quý Thịnh vội vàng rút côn thịt đang cắm sâu vào trong tử cung, cửa mình đỏ bừng dính bọt nước lật ra ngoài, từng đợt dịch nước phun trào, thoát ra được cửa hoa ấm áp đó cũng là một thử thách gian nan.
"Đừng siết, để bản vương rút ra ~"
Cổ họng Quý Thịnh không kìm được mà rên lên thoải mái, mãi đến khi thứ to lớn rút ra khỏi huyệt mềm sưng đỏ, hắn mới thấy dịu lại. Nhiễm Diên còn khổ sở hơn, đã lâu không được mây mưa thoải mái vậy, vừa mới giao hợp đã kịch liệt như thế, lúc này lúm đồng tiền đỏ hồng, nằm trên án thư để dư vị cao trào dần đi xuống, môi đỏ hơi mở, hít sâu từng hơi để lấy không khí thanh sạch.
"Không, không được rồi..."
Bụng nhỏ trướng lên khó chịu, nàng cứ tưởng vậy là xong, nhưng không ngờ hắn lại tách hai cái chân vô lực của nàng ra, lần này bản thân nàng cũng có thể cảm nhận rõ, dòng dịch nóng giàn giụa ở cửa mình, không biết Quý Thịnh dùng thứ gì gẩy cánh hoa sưng lên một cái, nàng lại tê dại cả người.
"A ~"
"A Diên đúng là sinh ra cho ta cắm vào mà, nước của nàng làm ướt tấu chương tướng quốc dâng lên hôm qua rồi." Nhìn thẻ tre ướt đẫm dịch nhờn, Quý Thịnh cười tà ác đắc ý.
Lại còn vậy nữa, Nhiễm Diên đỏ mặt sắp ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện Quý Thịnh cầm một vật từ trên giá bút hướng về phía âm hộ nàng, mật động bị thứ to lớn nhét vào gần một canh giờ còn chưa kịp khép lại, vật kia lại càng trơn tru đâm vào trong huyệt thịt.
"Chàng! Á ~"
Quý Thịnh sung sướng chau mày, chuyển động thứ trong tay, nhìn vẻ diễm lệ dâm mị của nàng, đúng là một sự trừng phạt.
"Bản vương làm sao? Nào, A Diên nói xem, bên dưới cái miệng nhỏ của nàng đang cắm cái gì thế? Nàng nhất định là biết... Mau nói đi, không thì bản vương sẽ đút nó vào tận bên trong."
Nhiễm Diên tức giận vô cùng, một đám lông mềm mại đi sâu vào huyệt thịt khiến người nàng lại khô nóng, đợi khi Quý Thịnh khe khẽ động, còn có mấy cái lông nhọn cứng ngắc cắm lên hoa thịt hơi đau.
"Bút, bút lông..."
Thời Xuân Thu còn chưa có thứ bút lông này, theo lịch sử thì phải thời Tần mới có, trước đó đều là khắc chữ lên thẻ tre, là Nhiễm Diên cho người làm ra, lấy trúc làm thân, lấy lông thỏ làm đầu, chẳng bao lâu, lan truyền tới mấy quốc gia.
"Nhanh rút ra đi! Á ~ không, đừng mút!"
Không ngờ hắn không chỉ cắm bút lông, còn cúi đầu ngậm lấy bầu ngực sữa của nàng, dùng lực hút mạnh, thật là xấu hổ vô cùng, sữa để nuôi con lại bị cha tham lam ăn hết.
"Thật ngọt, tiểu tử thối kia có nhũ mẫu chăm lo, A Diên cứ cho nam nhân của nàng no trước đi."
Quý Thịnh gian tà liếm vài giọt sữa trên môi mỏng, sau đó hóa thân thành sói.