Bệ hạ, không thể

Chương 45: Chung Tín của Tề quốc
 
Đường tới Hán Giang thành cũng trắc trở, mấy ngày liền mưa gió không ngừng, sơn đạo toàn đá lăn xuống, người đi cùng đường không ít, mọi người cùng nhau hợp lực thông đường, chưa đi được bao xa lại nghe tin cầu qua sông bị gãy.
 
"Phu nhân nghỉ ở trên xe chốc lát, Hoành dẫn người đi xem." Mặc Hoành một thân áo tơi đứng bên xe ngựa, vén rèm lên nhìn thấy Nhiễm Diên cúi đầu.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Làm phiền rồi, ở đây có Nữ Âm săn sóc, cứ yên tâm đi xem thử."
 
Nếu bàn về võ nghệ, Nữ Âm còn hơn cả Mặc Hoành, cũng mất công Quý Thịnh đã an bài người như vậy tới bên cạnh nàng.
 
Mặc Hoành vừa đi, Nhiễm Diên liền nhìn quanh, người nước Tề ra khỏi thành cùng họ cũng đều bị vây ở đây, túm năm tụm ba tránh mưa, đều ảo não thở dài không ngừng, lúc màn xe hạ xuống, bỗng nhiên phía sau vang tới một loạt tiếng vó ngựa.
 
Chẳng bao lâu, hơn mười hàng người xuất hiện phía trước, khuôn mặt dưới áo tơi mũ sa trông không rõ, chỉ thấy thớt ngựa con nào cũng tráng kiện, Nhiễm Diên nhìn nam nhân cưỡi bạch mã đứng đầu, người kia dường như cũng cảm nhận được, bỗng nhiên quay đầu nhìn nàng, khoảng cách không xa, thoáng qua ánh mắt trong lòng nàng hơi hoảng liền hạ màn xe.
 
Con mắt của người này đẹp quá.
 
"Phu nhân làm sao vậy?" Nữ Âm đương nhiên thấy người kia, không khỏi hỏi Nhiễm Diên: "Phu nhân quen hắn?"
 
Nhiễm Diên bừng tỉnh lắc đầu: "Không quen biết, nhưng chắc là kẻ có vai vế."
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu nàng nhìn không lầm, vừa rồi bên hông người kia đeo ngọc bội Ly Long, ở thời này có thể đeo ngọc bội như vậy, không phải công thất cũng là quý tộc.
 
Không lâu sau, Nhiễm Diên mới biết thân phận người này, bởi vì hắn, trăm năm Tề Lữ quốc đều tan tành...
 
Lúc tới thành Hán Giang, Nhiễm Diên mới thấy cái nghèo của Tề quốc. Vốn tưởng ở biên thành hoang vu cũng đành, không ngờ kinh đô cũng thế, đừng nói là Yến quốc, e là Triệu quốc cũng không sánh bằng.
 
Ở trong thành chừng mười ngày, cánh tay trúng tên của Nhiễm Diên cũng khỏi, vừa hay là lễ hoa đăng mỗi năm một lần của thành Hán Giang, nghe nói người dân mấy thành phụ cận đều tới, là hội lớn ít gặp. Rời khởi Yến cung gần một tháng, Nhiễm Diên cũng an tâm hơn nhiều, cũng không vội tới Lâm Tri, nên lùi lại ngày khởi hành.
 
"Nếu đã đông vui vậy, không ngại ở lại thăm thú chút."
 
Thời điểm xế chiều Nhiễm Diên dẫn Nữ Âm rời khách điếm, hai người cầm theo hoa đăng ở trong đoàn người xem đủ trò mới mẻ, Nhiễm Diên vốn nghĩ thời đại này không sánh bằng hiện đại, nhưng không phải vậy, có nhiều thứ ở hiện đại chưa từng nghe qua.
 
"Trời, đây là chim phượng?"
 
Nhiễm Diên kinh ngạc chỉ vào chú chim nhỏ uyển chuyển nhảy múa giữa đám người vây quanh, đám lông sặc sỡ tỏa ánh sáng lung linh, giống y như phượng hoàng trong thần thoại, đẹp tới kinh ngạc. Ngày trước chỉ nghe nói đến thời đại này có phượng hoàng, nhưng thứ vật quý thế này không phải chốn nào cũng có, Yến quốc còn không có.
 
"Phu nhân phu nhân! Nó bay ~"
 
Sau khi thấy chim phượng, những con vật thần kì khác Nhiễm Diên thấy trên đường cũng bớt kinh ngạc hơn, tỷ như voi lớn màu trắng, chim nhỏ biết hát, những thứ này trong Yến cung đều có, không còn hiếm lạ, đúng là chỉ dạo ngang một con phố, hoa đăng cùng tiếng người chen chúc, rất náo nhiệt.
 
"Phu nhân chỗ này huyên náo quá, chúng ta vào xem thử đi."
 
Nhiễm Diên dùng chiếc quạt lụa thêu trong tay che nửa bên mặt, kéo Nữ Âm lại, cô bé này thường khi an tĩnh, nhưng thật ra như chú thỏ cuồng chân.
 
"Khụ, chỗ này thì thôi vậy, chúng ta đi nơi khác."

Nữ Âm không hiểu, Nhiễm Diên cười bất đắc dĩ dùng quạt vỗ lên đầu nàng, nụ cười đùa dưới lớp sa mặt: "Đây là thanh lâu, chúng ta vào làm gì, đi nhanh thôi."
 
"Hả?!" nhìn nam nhân ra ra vào vào, Nữ Âm nháy mắt đỏ mặt, vội vàng theo Nhiễm Diên rời khỏi chỗ huyên náo đó.
 
Thời Hoàn Công các thanh lâu ở Tề quốc rất thịnh hành, có điều qua mười mấy năm, nơi ong bướm như vậy cũng dần lan sang các nước, nam nhân thiên hạ vẫn là chạy không thoát chữ dục.
 
Dần rời khỏi đoàn người phồn hoa, Nhiễm Diên cũng mất dần hứng thú, cùng Nữ Âm chuẩn bị về khách điếm, nhưng bất ngờ bị mấy tên du côn cản lại, nhìn bảy, tám nam nhân quần áo xộc xệch, Nhiễm Diên hơi sửng sốt.
 
Cuối cùng đã gặp mấy tình huống kinh điển này rồi à?
 
"Đại ca, chính là nữ nhân này, ngày họ vào thành đệ đã soi kĩ, tuyệt đối có hàng."
 
Tên được gọi là đại ca vỗ bả vai người kia, cười gằn nói: "Tiểu tử được lắm, làm không tệ, hôm nay bắt được hai con đàn bà này, đủ để tiền cho huynh đệ ta ăn thịt uống rượu vài ngày."
 
Mắt thấy Nữ Âm đặt đồ trong tay xuống, chuẩn bị rút đao ra, Nhiễm Diên dùng quạt lụa thêu hoa che ở trước mắt, không phải vì sợ đám ô hợp này, mà sợ thấy máu.
 
"Nữ Âm, dạy dỗ chút là được."
 
Rồng mạnh không đè đầu rắn đất, những kẻ này sớm đã để tâm tới họ, xem ra Hán Giang thành không thể ở lại được.
 
Mắt thấy mấy tên cường đạo kia cười ác bước tới, chưa chờ Nữ Âm ra tay, đã có tên kêu thảm một tiếng, tiếp tới vài tiếng kêu kinh sợ dồn dập, máu tươi bắn tung tóe, mùi tanh khiến Nhiễm Diên suýt chút thì nôn.
 
Cách tấm quạt mỏng, nàng mơ hồ thấy một dáng người cao lớn đi tới.
 
"Ngươi là người nào?"

Nữ Âm theo bản năng chắn trước mặt Nhiễm Diên, nhìn nam nhân đột nhiên xuất hiện, trong lúc nhất thời không biết là địch hay bạn. Người kia đeo mặt nạ, trông không rõ mặt, môi hơi khẽ nhếch, dường như tâm trạng đang rất tốt, lúc rút trường kiếm ra khỏi thi thể, còn khinh ghét lấy khăn ra lau máu dính ở trên.
 
"Đa tạ tương trợ, không biết có thể để lại tên họ không."
 
Nhiễm Diên vừa dứt lời, tay lau kiếm của người kia hơi ngưng lại, ngẩng đầu nhìn Nhiễm Diên che mặt, con mắt dưới mặt nạ híp lại, sau đó hắn vứt đi tấm khăn nhuốm máu trong tay, tháo mặt nạ mạ vàng ra.
 
"Ta chính là Chung Tín của Tề quốc."
 
Nhìn mặt hắn, Nhiễm Diên hồi lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui