Bệ hạ, không thể

Chương 47 : Đêm khuya bị bắt cóc
 
Nhiễm Diên đã bất cẩn, cho là yên ổn, mới cho phép Mặc Hoành đi Cát Huy tìm gặp sư huynh của hắn, bên người chẳng còn bao nhiêu người có thể dùng, nhất thời không để ý hành tung đã bại lộ. Ban đầu nàng tưởng là người của Quý Thịnh, lo lắng, nhưng Nữ Âm đi thăm dò một phen, phát hiện không phải.
 
"Ắt là người Tề, phu nhân yên tâm, Nữ Âm sẽ bảo vệ người, nô tì đã sai người báo tin cho Mặc tiên sinh."
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ban đêm Nhiễm Diên ngủ cũng không an, trong giấc mộng kì dị, lúc thì Trọng Tuyên bị chặt đầu hỏi nàng đang ở đâu, lúc thì là vẻ chết thảm của lão Yến vương, hỏi nàng vì sao ở bên Quý Thịnh, lúc thì là hình ảnh đêm nàng bị Quý Thịnh cưỡng bức, từng cơn đau rách người.
 
[A Diên, ta sẽ bắt được nàng!]
 
"A!"
 
Nhiễm Diên trong cơn mộng giật mình tỉnh lại lo lắng vô cùng, giữa trán trắng mịn đầy mồ hôi lạnh, nhìn chân nến đã tắt lụi trong phòng ngủ tối tăm, ở gần hiên cửa của gian chính ánh trăng mông lung ẩn hiện. Nàng đi chân trần xuống giường, quần lụa dài màu xanh ngọc tới mắt cá, bước trên tấm thảm mỏng, dường như có thể thấy gót sen duyên dáng trắng đến trong suốt.
 
Nhớ tới vẻ tức giận của Quý Thịnh trong cơn mơ, Nhiễm Diên còn hơi bàng hoàng, nàng thật sự không dám nghĩ, nếu như bị hắn bắt lại sẽ là kết cuộc thế nào, theo tính tình bá đạo của hắn...
 
Cánh cửa chỉ đóng hờ không khép chặt, hương hoa thoang thoảng bay vào, đẩy nhẹ cánh cửa mỏng như cánh ve, mây mù vấn vít phía chân trời bên cạnh ánh trăng bạc đang sáng tỏ, tia sáng rọi khắp căn phòng, bông hoa quỳnh vàng được chăm sóc tốt đã nở rộ trong đêm rồi.
 
"Thật đẹp."
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng không kiềm lòng được đưa tay sờ lên bông hoa quỳnh mọc leo trên cánh cửa, những vệt vàng trên cánh hoa trắng kiều diễm tuyệt mỹ, hương thơm ngát hiếm thấy lan tỏa khắp nơi, ngón tay ngọc thon dài vờn bên nhị hoa, trong sân bỗng có tiếng động kỳ lạ
 
Có người!

Nhiễm Diên lập tức giật mình, bên trong đầm nước ở đình viện có vài bóng người lờ mờ lén lút, nàng vội thu tay, chuẩn bị lui vào trong phòng âm thầm tới gian ngoài tìm Nữ Âm, không ngờ mấy kẻ kia sớm đã theo dõi nàng.
 
Vèo!
 
Ánh trăng như nước soi thấy mấy ngân châm nhỏ xíu đang lao nhanh về phía Nhiễm Diên, nàng không tránh kịp chỉ thấy trên vai nhói một cái, chớp mắt là một luồng tê dại kéo tới, nàng muốn gọi người tới nhưng không phát ra được âm thanh nào.
 
"Nữ....Âm..."
 
Trên ngân châm có bôi thuốc, sau khi Nhiễm Diên ngã xuống, mấy bóng người núp trong bóng tối lập tức lao tới. Một kẻ im lặng vào phòng, xoay người Nhiễm Diên đang xuội lơ trên đất lại, dưới ánh trăng dung nhan của mỹ nhân như thể tiên nhân trên cổng trời hạ xuống trần gian, kinh diễm tới mức lâu sau không thể bình tĩnh được.
 
"Ngươi làm cái gì đấy, nhanh lên!"
 
Mãi tới khi đồng bọn giục giã, hắn mới tỉnh lại, vội vàng lấy cái áo choàng đen trong lòng bao chặt Nhiễm Diên, sau đó cẩn thận nâng nàng lên, từ cửa sổ nhảy ra ngoài.
 
"Đi."
 
....
 
Chờ lúc Nhiễm Diên mở mắt ra, trước mắt thấy một bóng người. Chung Tín mặc cẩm bào màu tía vừa hay quay mắt nhìn nàng, khóe môi hắn hé nụ cười tươi sáng, đôi mắt từng khiến Nhiễm Diên ca thán, đang tỏa ra một vẻ đẹp ôn nhu mê người nhưng rất kì quái, khiến nàng hơi đờ đẫn, có chút mê muội.
 
"Tỉnh rồi thì tốt, nằm xuống trước đi, dược lực còn một thời gian nữa mới tan hết."

Trời đã sáng choang, trong căn phòng ngủ đơn giản chẳng có nhiều thứ xa hoa, một tấm giường trúc, một bình phong trúc, còn có nam nhân khiến người ta kinh động, trong không gian yên tĩnh thi thoảng vang tới tiếng kêu to vui vẻ của chim tước.
 
Nhiễm Diên chau mày, khẽ chớp đôi mi dài như cánh bướm, cả người tê dại không thể nhúc nhích, đặc biệt nơi bả vai bị châm vào còn hơi đau, may mà tỉnh lại nên còn có thể nói chuyện.
 
"Huynh, là huynh cứu ta?'
 
Đêm qua dù bị trúng châm, nhưng lúc bị những kẻ đó đưa đi khỏi gian nhà, nàng vẫn cảm nhận được, trong kí ức rối ren ấy, hình như là Chung Tín cứu nàng.
 
"Ừ, chờ cô hồi phục, ta sẽ đưa cô ra khỏi thành."
 
Hắn tháo mặt nạ xuống, so với vẻ lãnh khốc khi giết người trong ngõ hẻm ấy không giống lắm, hắn tựa như âu sầu việc gì, đôi mắt màu nâu nhu hòa sáng rỡ nhìn nàng có chút tâm sự.
 
"Là ai muốn bắt ta?'
 
".... Tề vương." Hắn hơi ngưng lời như có điều suy nghĩ, cuối cùng vẫn nói ra sự thật cho Nhiễm Diên: "Mấy hôm trước lúc cô đi qua Lam Kiều, Tề vương cũng xuất cung, ông ta nhìn thấy cô."

Nhiễm Diên bỗng nhiên hiểu ra, mọi người đều biết Tề vương là kẻ làm vua ngu xuẩn háo sắc. Nhớ hôm đó khi nàng và Nữ Âm đi thăm thú Lâm Tri Lam Kiều, khăn che mặt của nàng từng bị gió thổi lên, chắc là đã lọt vào mắt Tề vương.
 
Sau khi tới Lâm Tri, nàng thường nghe danh Tề vương, hậu cung muôn vàn phi tần đã đành, còn thường xuyên trắng trợn chiếm đoạt dân nữ, ngay cả với Chung Tín là nam nhân... Thật sự không biết tả sao cho vừa.
 
"Đa tạ lần thứ hai tương trợ."
 
Chung Tín lại lắc đầu, hàng mày dày hơi trùng xuống: "Ta chỉ không muốn vì một kẻ như hắn, hại người dân Tề quốc rơi vào cảnh khổ. Cô không cần nhìn ta như vậy, ta sớm đã biết thân phận của cô, Yến vương từng sai người đưa tin cho ta, để ta tìm Trinh Hoa phu nhân đang chạy trốn khắp các nước."
 
"Huynh...huynh sớm đã biết? Vậy vì sao còn?" Còn để nàng tới Lâm Tri như vậy.
 
Nam nhân đẹp như ngọc đứng trước cửa sổ, gió nhẹ ở ngoài hành lang thổi vào mang theo mùi thơm của trúc, từ chỗ hắn nhìn tới, chỉ thấy nửa bên mặt của Nhiễm Diên, xinh đẹp mỹ lệ.
 
"Vì sao? Chắc là vì chúng ta đồng cảnh ngộ."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui