Chương 48: Vị hôn thê
Theo mức độ nào đó mà nói, Chung Tín và Nhiễm Diên thực là cùng cảnh ngộ: Mỹ mạo sở luy, quân vương sở phụ.
“Hẳn là phu nhân biết người Tề nói về ta như thế nào chứ, cho nên yên tâm, ta sẽ không đưa cô về Yến quốc, đến nước Sở đi, đó là nơi Yến vương tạm thời không thể động tay đến.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhiễm Diên lựa chọn tin tưởng Chung Tín. Quý Thịnh thành công hợp nhất Vệ quốc nhưng chưa lui binh quay về Yến, khiến cho lòng người ở các nước Trung Nguyên hoang mang, lúc này cũng chỉ có nước Sở có thể trốn được. Nhưng thực ra nàng không ngờ tới, từ lúc bắt đầu Quý Thịnh đã biết nàng đến Tề quốc, nếu không phải vì Chung Tín, có lẽ lúc này nàng đã bị bắt về rồi.
Trạch viện đã mua không thể trở về được nữa, Tề vương có thể sai người đến bắt nàng trong đêm, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho nàng, Nhiễm Diên chỉ đành nương nhờ Chung Tín đi đón đám người Nữ Âm.
“Phu Nhân, là ta không bảo vệ tốt người…”
Lúc này tác dụng của thuốc đã hết, Nhiễm Diên ngồi ở chính đường trúc quán, vỗ vỗ tay Nữ Âm, chân mày mảnh như trăng khuyết hơi nhíu: “Ta không sao, chuẩn bị đi, mấy ngày nữa lên đường đến nước Sở.”
“Vâng.”
Chung Tín cứu Nhiễm Diên, đương nhiên không thể mang nàng về trong phủ, sợ bị Tề vương phát hiện, chỉ có thể thu xếp ở một nơi bí mật. Trúc quán trên núi trúc này là hắn mới xây trước đó, nếu Tề vương muốn tìm đến cũng phải mất nhiều thời gian.
Đã sắp đến quế nguyệt, gió trong rừng trúc thổi qua hơi lạnh, Nhiễm Diên khoác một chiếc áo trắng thêu mai xanh lam đi trong biển trúc, nghe tiếng gió thổi trúc xanh xào xạc, có một ý vị khác.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Phu nhân.”
“Chung tướng quân.”
Chung Tín từ gian nhà trúc đi tới, nhìn chiếc giày thêu chỉ bạc dính bùn đất dưới chân Nhiễm Diên, khuôn mặt đẹp như ngọc tạc hiện lên ý cười: “Đã từng nghe nói lão Yến vương độc sủng phu nhân, ngay cả con trai cũng trục xuất khỏi thượng đô, Tín vẫn luôn cho rằng phu nhân là…”
Phía trên biển tre là trời xanh không mây, soi ánh sáng xanh yếu ớt lên khuôn mặt Nhiễm Diên, đôi mắt thanh nhã dập dềnh hơi cong lên, hiện ra ý cười.
“Cho rằng ta là Đát Kỷ họa quốc phải không? Ta không thể so được với Tô mỹ nhân.”
Nàng trêu đùa tỏ vẻ không bận tâm càng làm cho Chung Tín cảm thấy hứng thú. Nữ nhân này thật không đơn giản, có thể mê hoặc lão Yến vương rồi trở thành phu nhân chỉ dưới quân hậu, có thể tiếp tục được tân Yến vương hồi triều nối nghiệp sủng ái nhất hậu cung, không phải nữ nhân nào cũng có thể làm được.
“Tín đã từng gặp Yến vương, bá chủ hiếm có trên thế gian như vậy, vì sao phu nhân còn phải rời khỏi Yến cung?”
Nhiễm Diên mỉm cười, lời nói này đã quá quen tai rồi, không khỏi nhớ đến trước khi rời khỏi hành cung, Vệ Hằng cũng hỏi nàng như vậy, lúc đó nàng trả lời là vì tự do, nhưng bây giờ trước mặt lại là Chung Tín.
“Chung tướng quân nghĩ Tề vương thế nào?”
“Tề vương sao có thể so với Yến vương.” Sắc mặt Chung Tín hơi trầm xuống, hắn sinh ra là người nước Tề, chết cũng phải khắc tên Chung thị Tề quốc, gặp phải quân vương ngu xuẩn vô độ, cũng chỉ có thể xem như hắn sinh không hợp thời.
“Đúng vậy, quả thực không thể đánh đồng bọn họ, nhưng chẳng phải cũng như nhau sao.”
Gió thổi tới, Nhiễm Diên buông lỏng ngón tay, một phiến lá mềm xanh biếc bị gió cuốn đi, càng bay càng cao lên không trung, nàng ngước mắt nhìn về phía chân trời, trong lòng đột nhiên có chút bất an.
Nhiễm Diên đã xem thường mức độ háo sắc của Tề vương, vì mỹ nhân hắn đã hoa mắt ù tai hết thuốc chữa. Khi điều tra ra là Chung Tín cướp người của hắn, vậy mà lại sai giáp vệ trong cung bao vây Chung thị, sống chết bắt hắn giao mỹ nhân ra, ngôn từ vô cùng vũ nhục.
“Tề vương nói, nếu Chung tướng quân không dâng mỹ nhân lên, vậy thì tự mình vào cung hầu hạ vương giá, hừ, nước Tề có vị vua như vậy, sớm muốn cũng sẽ tàn vong.” Nữ Âm tức giận bất bình, hận không thể tự tay đâm chết Tề vương.
Nhiễm Diên cho rằng dưới áp lực bức bách, cuối cùng Chung Tín sẽ phải đưa nàng vào cung, nàng đã chuẩn bị rời đi, nhưng không ngờ Chung Tín lại tuyên bố trước mặt mọi người nàng là vị hôn thê của hắn, từ đó dẫn đến dân chúng căm hận Tề vương vô cùng.
Hôm Chung Tín đưa Nhiễm Diên ra khỏi Lâm Tri, vẫn lấy lý do là đưa vị hôn thê về quê nhà.
Hắn cưỡi trên con ngựa trắng, hôm nay cũng không đeo mặt nạ, lộ ra dung nhan chói mắt làm cho dân chúng Lâm Tri đều ra khỏi thành để xem, hắn cũng không để ý mà thúc ngựa đến bên cạnh xe Nhiễm Diên, khẽ nói.
“Sự việc bất ngờ, mong phu nhân thứ lỗi.” Tuy hắn nói Nhiễm Diên là vị hôn thê của hắn, nhưng chưa từng nói ra tên họ nàng, cho nên cũng không sao cả.
Nhiễm Diên vén nửa tấm màn xe, cười khẽ nói: “Tướng quân có thể giúp ta đến mức này đã là không dễ dàng, lẽ ra Nhiễm Diên phải cảm tạ tướng quân mới đúng.”
Chung Tín vội khoát tay, ánh mắt rơi trên mười ngón tay đang vén màn xe của Nhiễm Diên, ngón tay mềm mại màu hồng nhạt như trân châu, đẹp đẽ vô cùng, bây giờ hắn mới biết, hóa ra nàng tên là Nhiễm Diên.
“Ra khỏi Lâm Tri, ta chỉ có thể đưa mọi người đến Bác Dương, ở đó sẽ có thuyền đưa phu nhân đến nước Sở. Tín có một nghĩa huynh làm quan ở Sính đô, phu nhân có thể mang bái thiếp đến gặp.”
“Được.” Nàng thoải mái phóng khoáng nhận ân tình của hắn, nếu có một ngày gặp lại, nàng nhất định sẽ báo đáp hắn.
Đáng tiếc, sắp xếp chu toàn như vậy nhưng cuối cùng Nhiễm Diên vẫn không đến được nước Sở…