Chương 49: Lại về Yến cung
Thượng nguồn sông lớn ở Bác Dương thông với Yến, Triệu, hạ nguồn đi về Sở, vừa đúng mùa, sông dài nước rộng êm đềm. Chung Tín đã sớm sắp xếp thuyền lớn ổn thỏa, đưa nhóm người Nhiễm Diên lên thuyền, hắn còn đứng nhìn thật lâu, mãi đến khi thuyền lớn biến mất ở khúc sông xa tít.
“Tướng quân! Mau quay về thành, xảy ra chuyện lớn rồi!”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chung Tín bất ngờ quay đầu lại thì thấy gia thần Tư Tự lao nhanh đến, mặc kệ thương tích toàn thân mà hét lên giận dữ, sắc mặt hắn lập tức biến đổi…
Lại nói bên phía Nhiễm Diên, bất luận là trước khi xuyên không hay là sau khi xuyên không, đây vẫn là lần đầu tiên nàng ngồi thuyền lớn vượt sông, căn phòng không lớn đốt hương quế, lẫn lộn với mùi tanh của nước sông, thực sự không dễ chịu lắm, nàng mệt mỏi choáng váng ói ra mấy lần rồi ngủ một mạch.
Đám người Mặc Hoành cũng say sóng nặng, mãi đến hôm sau, Nữ Âm mới phát hiện ra điều bất thường.
“Phu nhân, thuyền này đi sai rồi, vừa rồi muội nhìn, hoàn toàn không giống đi đến nước Sở, hơn nữa trong thức ăn của chúng ta hình như bị hạ độc.” Nữ Âm nhỏ giọng vội vàng nói vào tai Nhiễm Diên.
Nhiễm Diên hốt hoảng, vịn cánh tay Nữ Âm ngồi dậy, lông mi dài màu mực như cánh bướm run rẩy, sóng mắt lưu chuyển nhìn về phía ngọn đèn trên bàn, mùi nước tanh nhàn nhạt trong không khí khiến nàng đầu váng mắt hoa.
“Trước tiên không nên đánh rắn động cỏ, tìm thời cơ nói chuyện này cho Mặc Hoành, thăm dò người trên thuyền.”
Bất an trong lòng dâng lên vô cùng tận, chọn đi đường sông Bác Giang vốn là bí quá hóa liều. Đường thủy này cũng thông đến Yến quốc, nhưng Nhiễm Diên tin Chung Tín sẽ không hại nàng cho nên mới đồng ý dùng cách nhanh nhất đến nước Sở, không ngờ vẫn rơi vào mưu kế.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Buổi chiều Nữ Âm vẫn giống như ban ngày bưng cơm nước vào, sau khi đóng cửa phòng, đỡ Nhiễm Diên ngồi xuống, đè giọng nói khẽ: “Mặc tiên sinh nói người của Chung tướng quân đã bị đổi hết rồi, hiện giờ ở trên thuyền có chừng mười cao thủ, trong đồ ăn của chúng ta bị bỏ thuốc áp chế công lực.”
Bàn tay cầm đũa của Nhiễm Diên chợt siết chặt, tám chín phần người trên thuyền là do Quý Thịnh phái tới, còn phương hướng đang đi đến lúc này đương nhiên là Yến quốc.”
“Phu nhân, người yên tâm, Mặc tiên sinh nói, đợi ngày mai hồi phục thì có thể giải quyết những người đó.”
Căn phòng trên thuyền mờ tối, Nhiễm Diên cười tự giễu, nếu không có Nữ Âm phát hiện ra điều bất thường, có lẽ đến Yến quốc rồi nàng cũng không biết, quả nhiên nàng vẫn không đấu lại được Quý Thịnh.
“Không cần, lần này là ta liên lụy các ngươi.”
Những người này có thể thần không biết quỷ không hay lên thuyền đưa bọn họ về Yến quốc, đương nhiên không thể là cao thủ bình thường, bên cạnh Mặc Hoành chỉ dẫn theo năm người, sao có thể là đối thủ của chúng. Thuyền đã đi được một ngày hai đêm rồi, sáng sớm ngày mai e rằng đã đi vào địa phận Yến quốc.
Nàng đã mất tất cả cơ hội.
Quả nhiên, không ngoài dự liệu của Nhiễm Diên, sáng sớm ngày thứ hai thuyền đã vào Yến quốc, đứng trên ván thuyền nhìn nước sông cuồn cuộn, vốn dĩ chỉ là chiếc thuyền lớn đơn độc, chẳng biết từ lúc nào, hai bên đã có hai chiếc thuyền quân đi theo.
“Phu nhân.”
“Hóa ra là Triệu đại nhân, đã lâu không gặp.” Nhiễm Diên liếc mắt nhìn Triệu Lịch quỳ một gối trên thuyền, có một lần nàng trốn khỏi cung, chính là bị hắn ngăn cản, còn luôn mồm mắng nàng là “yêu phi”.
Tuy rằng không có ác ý nhưng Triệu Lịch vẫn trừng mắt lạnh lùng như cũ, hắn ôm quyền lớn tiếng nói với Nhiễm Diên: “Đại vương dặn dò, hộ tống phu nhân an toàn hồi cung, mong rằng phu nhân đừng khiến thần khó xử.”
Nắm tay nhỏ của Nhiễm Diên khẽ run một cái, thả lỏng năm ngón tay nắm thành thuyền đến sắp tê.
“Chẳng lẽ Triệu đại nhân thực sự muốn cho ta hồi cung? Lúc trước ta đã hại đại vương nhà ngươi thế nào, hẳn ngươi phải biết mới đúng, nếu ta lại hồi cung, chỉ sợ sẽ khuấy long trời lở đất đấy.”
Nàng liếc mắt nhìn, nụ cười như có như không, đôi mắt xinh đẹp sáng ngời dường như mang ánh sáng lưu động, có thể đoạt hồn người trong nháy mắt, Triệu Lịch chỉ nhìn thoáng qua rồi áy náy sợ hãi cúi đầu.
“Phu nhân, thần chỉ hành động theo mệnh lệnh của đại vương.”
Tuy Triệu Lịch đứng đầu nhà võ, nhưng lại trung thành nhất với mệnh lệnh của chủ nhân, cho nên chiêu khích tướng của Nhiễm Diên hiển nhiên vô hiệu với hắn. Có lẽ Quý Thịnh cũng sớm đoán được tính cách hắn như vậy mới phái hắn tới bắt Nhiễm Diên giảo hoạt quay về lần nữa.
Tóc đen tán loạn dán trên thái dương, Nhiễm Diên cười thành tiếng: “Được rồi, vậy hồi cung đi thôi.”
Xem ra cả đời này nàng và Quý Thịnh đã định phải dây dưa không rõ.
Lần thứ hai trở lại Yến cung, chỉ có hai tháng ngắn ngủi, Nhiễm Diên lại có cảm giác dường như như cách một đời. Cây quế ở Bàng cung đã mọc đầy cành, cung nữ thái giám ngoài Trường Hoa điện đã thay đổi hết, ngoài hành lang trong cung là rất nhiều giáp vệ đi lại.
Lần này Nhiễm Diên đã hoàn toàn không còn tự do.
Còn Quý Thịnh sắp khải hoàn về triều…