Bệ hạ, không thể

Chương 5: Thuốc độc
Trong đại điện tĩnh lặng nghiêm cẩn, ánh sáng mông lung, dường như không khí cũng tĩnh lại, chỉ còn tiếng thở gấp gáp kinh sợ của Nhiễm Diên, công tử Thịnh nghe thấy thì cười nhạo một tiếng, chiếc giầy đen thêu bàn long đá bừa lên cái đầu người.
 
"Hắn muốn giết nàng, ta giúp nàng giết hắn, chẳng lẽ nàng không vui à?"

Cái đầu bị dao chém xuống còn chưa khô máu, xem ra mới bị chặt không lâu, gương mặt tuấn tú ngày nào nàng cũng ca tụng lúc này thật ghê rợn, không khó nhận ra sự tuyệt vọng phẫn nộ trước lúc chết.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhiễm Diên há miệng, nhưng chẳng nói thành câu. Nàng sợ quá, cả người run lên, sững sờ nhìn đầu người trên đất, như thể không biết đưa mắt đi đâu.
 
Kẻ chết tiếp theo, chắc là nàng rồi....
 
Công tử Thịnh lại tới gần nàng, nàng mỹ lệ như vậy, bây giờ lại như đóa mâm xôi chín rũ yếu ớt, khiến người ta muốn hái đi, vò nát trong tay mình.
 
"Ta không phải người thiên mệnh đã định, phu nhân bèn tìm trăm phương ngàn kế giết ta, bây giờ ta trở về rồi, phu nhân nói xem, mệnh trời là gì thế?"

Hắn ngồi xổm bên cạnh nàng, tay phải bỗng nhiên nâng chiếc cằm xinh đẹp của nàng lên, sát lại nhìn ngắm dung nhan khuynh thành không còn chút khí sắc, cầm lòng không đặng mà vuốt ve khắp gò má không thoa phấn, ham muốn sự nhẵn nhụi mềm mại này.
 

Hắn là ác quỷ địa ngục, phá hủy nàng từng chút một.
 
Đầu óc Nhiễm Diên trống rỗng, lệ trào lên hốc mắt, phút chốc toàn thân là không khí cưỡng chế mạnh mẽ của nam nhân xa lạ, nàng bừng tỉnh đối diện ánh mắt đầy sát ý của hắn, càng run rẩy mạnh hơn.
 
Nàng cho rằng mệnh trời là đích tử Trọng Tuyên...
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Ta sai rồi, sai rồi, đừng giết ta, đừng giết ta."
 
Cằm đã bị hắn nắm đến nhức nhối, Nhiễm Diên hiểu rõ sự quan trọng của thời khắc này, nàng run giọng xin tha, lệ nóng trong mắt như những hạt trân châu đứt đoạn, không kìm được trượt xuống gò má.
 
Công tử Thịnh dường như rất thích vẻ yếu đuối vô dụng này của nàng, bàn tay trượt trên mặt nàng cũng dần dịu dàng hơn, trời mới biết, hắn khao khát nàng lâu nay, dường như từ lần đầu trông thấy nàng trong lòng đã âm thầm có sự rung động điên cuồng mạnh mẽ.
 
Nhưng mà, nàng lại chọn Trọng Tuyên, mà muốn giết hắn.
 
"Đứa trẻ hư, vậy phải nhận trừng phạt."

Môi hắn không ngừng đè ép, hôn sâu lên bờ môi hồng của nàng, mềm mại bóng mượt, còn thơm ngọt hơn hắn nghĩ nhiều, lúc này, hắn thật sự bị đầu độc rồi.
 
Hai tai nàng ù lên, hơi thở nóng bỏng của nam nhân phả lên mặt nàng, tránh không thoát, mang theo vài phần điên loạn khiến nàng không vùng ra được. Ngay vào lúc hắn định đẩy đầu lưỡi vào miệng nàng, nàng như phát điên đẩy hắn ra.
 
"Ngươi! Ngươi muốn làm gì!"
 
Tính hết mọi tình thế, nàng không dám nghĩ công tử Thịnh lại có ý đồ xấu xa với nàng!
 
"Ngươi đừng quên, bây giờ ta vẫn là phi tử của cha ngươi!"
 
Vừa nói xong, ngay cả Nhiễm Diên cũng thấy vô ích, thời Xuân Thu không coi trọng luân thường, cha chồng con dâu, con chồng lấy vợ bé của cha, trong công thất triều đình xảy ra rất nhiều, chỉ cần đủ cường đại, thủ đoạn lợi hại, trong thời loạn này muốn gì chả được.
 
Quả nhiên, công tử Thịnh nở một nụ cười bất cần, đôi mắt nguy hiểm nheo lại, chậm rãi đứng dậy.
 
"Nhanh thôi, sẽ không như vậy nữa."

 
Lập Chính điện là nơi các đời Yến vương xử lý chính vụ, tẩm cung của quân vương ở gian nhà mát phía sau, Nhiễm Diên bị công tử Thịnh cưỡng chế đưa tới phòng giữ ấm trong điện, cung nhân đứng hầu đều cúi đầu im lặng.
 
"Thả ta ra! Thả ta ra!"
 
Dù là thét lên, giọng của nàng vẫn rất dễ nghe. Yến vương trên giường bệnh nghe thấy động tĩnh, cố liếc mắt nhìn ra, chỉ thấy đứa con út của mình đang kéo theo tiểu phu nhân xinh đẹp tới.
 
"A, a Diên.... Khụ!"
 
"Đại vương! Đại vương cứu ta!"
 
Yến vương già tức giận muốn vùng dậy, nhưng lại ngã khuỵu xuống long sàng, thoáng cái phun ra ngụm máu tươi, gân xanh nổi đầy trán, con mắt đục ngầu hung dữ nhìn Quý Thịnh.
 
"Nghịch, nghịch tử! Ngươi, ngươi muốn làm gì!"

Quý Thịnh không nói mà cười gằn, kéo Nhiễm Diên yêu kiều, không phí sức mà lôi nàng tới cạnh long sàng, ôm lấy eo nhỏ của nàng, áp chế mọi sự giãy giụa không cam tâm của nàng, nhẹ nhàng nói bên tai.
 
"Ngoan, đến lúc trừng phạt rồi."

Thoáng cái, Nhiễm Diên hiểu ý trừng phạt mà hắn nói, nhìn người bê khay thuốc tới, thuốc nóng màu đen trong chiếc chén sơn son mạ vàng vẫn còn bốc khói, Quý Thịnh liền nhận lấy cái chén nhét vào tay Nhiễm Diên.
 
"Phụ vương xem ra bệnh ngày càng nặng, phu nhân mau cho người dùng thuốc đi."


Hắn vô cùng thân mật dán sát bên tai nàng rủ rỉ, hơi nóng gây nhột khi có đầu lưỡi chạy qua lướt quanh thùy tai nàng, bàn tay nắm lấy hai tay mảnh khảnh của nàng, không cho phép nàng đánh đổ chén thuốc.
 
"Đây, đây là cái gì?" Nhiễm Diên vùng vẫy không thoát, cả người bị hắn siết chặt trong ngực, tay phải bị hắn cưỡng ép cầm lấy thìa ngọc trong chén thuốc, muốn đút cho Yến vương.
 
"Thuốc độc đấy."

Hắn cười một cái hôn lên má nàng, khẩu khí thoải mái, nói lên lời tàn nhẫn.
 
"Không! Không được!"
 
Nhiễm Diên sợ hãi giãy giụa điên cuồng, nhưng vẫn không thắng được sức của hắn, mắt thấy chén thuốc đến bên miệng Yến vương, chất thuốc màu đen bị Yến vương hất đi.
 
"Nghịch tử sẽ không, không có đường sống!"
 
Quý Thịnh khép hờ mắt, gương mặt tuấn tú lạnh nhạt, lát sau liền có người tiến lên, đè ở hai bên trái phải của Yến vương, trong tiếng gào thét bất lực của Nhiễm Diên, hắn nắm tay nàng, cuối cùng đã đút một thìa thuốc độc cho Yến vương.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận