Chương 50: A Diên không nhớ bản vương sao?
Ngày Quý Thịnh khải hoàn về triều, Nhiễm Diên nghĩ ngày chết của mình sắp đến rồi, lần này không giống như lúc trước, thậm chí nàng đã chuẩn bị tinh thần bị Quý Thịnh cắt cổ.
“Phu nhân, đại vương cho gọi người vào Thượng Dương điện.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhìn cung nhân đứng ở cửa điện, khơi dậy ký ức lần trước của Nhiễm Diên, nàng cũng theo hắn vào Lập Chính điện, sau đó phải bê đầu Trọng Tuyên, bị Quý Thịnh cầm tay độc chết lão Yến vương.
“Đi thôi.”
Lần này không để Nhiễm Diên đi bộ như lần trước, phượng liễn đi thẳng đến Thượng Dương điện bên cạnh Lập Chính điện. Mặt trời chói chang treo trên cao, cung nhân vội căng lọng đi theo phía sau nàng, từng bước từng bước đi lên thềm ngọc ba mươi tám cấp, tà váy hoa văn mẫu đơn xanh nhạt thêu kim tuyến dài uốn lượn, đôi môi đỏ thắm của Nhiễm Diên có phần mất đi sắc máu.
Thượng Dương điện được dựng bằng gỗ trúc rộng lớn xa hoa, giày tơ tằm bước đi trên sàn gỗ thuần, trong đại điện trống trải chỉ nghe thấy tiếng bước chân thình thịch vang vọng của nàng, trái tim căng thẳng âm thầm đập. Khi vào chính điện, gió mát thoang thoảng lả lướt, trong đại điện ngập tràn hương nguyệt quế, át đi mùi long tiên hương quen thuộc.
“Lại đây.”
Chưa thấy bóng người, tiếng đã đến trước, Nhiễm Diên vốn đang dè dặt nhìn quanh xem Quý Thịnh ở đâu thì đột nhiên nghe thấy tiếng hắn, một cơn ớn lạnh dâng lên sau lưng, nhịp tim trở nên hỗn loạn. Nàng hoảng sợ nuốt nước bọt, đi tập tễnh mấy bước vào trong điện, lụa mỏng tản ra hương quế nồng khiến cho nàng hơi choáng váng.
Ban ngày đầu tháng tám vẫn hơi nóng, trong đại điện lại đốt một chậu than, Quý Thịnh ngồi xếp bằng trên tấm đệm, lười biếng xoay chiếc gậy kim loại trong tay, nhìn thấy Nhiễm Diên đi vào, đôi môi diễm lệ khẽ nhếch, âm u ngoan độc khiến người ta không rét mà run.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Sao không bước lên nữa? 54 ngày không gặp, A Diên không nhớ bản vương sao?’
Giọng nói lạnh lẽo khôn cùng, theo bản năng Nhiễm Diên không dám đến gần. Mặc dù hắn đang cười, nhưng khí chất tàn bạo ở ấn đường không sao giấu được.
Chắc chắn hắn đang nghĩ phải giết nàng thế nào…
“Vậy mà bản vương vẫn luôn nhớ A Diên, hằng ngày hằng đêm đều nhớ, nghĩ rằng đợi A Diên của ta trở về, nên làm thế nào để nói cho nàng biết… bản vương rất tức giận.”
Trong đại điện, giọng nói trầm thấp của hắn chậm rãi vang vọng, mỗi một chữ đều hóa thành lưỡi dao cắt vào tim nàng, nỗi nghẹt thở vì sợ hãi đang dần trầm trọng hơn.
“Nào, nói cho bản vương nghe, tại sao muốn chạy trốn?”
Gió mát nhè nhẹ mang theo hương quế ngọt ngào, kịp thời làm dịu đi sự u ám trong không khí, Nhiễm Diên cắn môi siết chặt làn váy, cố gắng trấn định thân thể đang run rẩy. Không biết tại sao, nàng cảm thấy Quý Thịnh trước mặt cực kỳ đáng sợ, khiến cho nàng sợ hãi cực độ.
Thế nhưng, có mấy lời không nói ra, nàng chết cũng không cam lòng.
“Tại sao? Tại sao ta muốn chạy trốn, chẳng lẽ đại vương vẫn không biết sao? Ta không thích ngươi, lại càng không yêu ngươi! Dựa vào đâu ta phải sống cả đời trong Yến cung, nếu như không phải tại ngươi, ta đã sớm rời khỏi đây rồi! Là ngươi hủy hoại tất cả của ta, ngươi luôn miệng nói ta là của ngươi, không đời nào! Ta không phải của ngươi, vĩnh viễn không phải!!”
Bộ dạng điên cuồng của Nhiễm Diên có thể thấy rõ đã bị dồn ép đến cực hạn, ánh lệ thoáng hiện trong mắt nàng. Nàng biết rất rõ, nàng không yêu Quý Thịnh, nàng vĩnh viễn không nhìn thấu được người đàn ông này, giống như chính hắn cũng không phân biệt được cái gì là yêu, cái gì là dục vọng chiếm hữu.
“Chuyện hối hận nhất trong đời ta là lúc đó không để Yến vương giết ngươi!”
Có lẽ đây là khoảnh khắc khí khái nhất của Nhiễm Diên, tất cả tâm trạng bộc phát trong chớp mắt, có điều dũng khí bị kích động qua đi, nàng nhanh chóng ý thức được mình vừa làm một việc không nên nhất.
“Vậy ư? Không yêu ta?”
Quý Thịnh nghiêng người dựa vào gối, giận quá hóa cười. Ngón tay thon dài nắm chuôi kim trượng, nhấc lên từ trong đống than đang cháy đỏ. Ánh nhìn vô cùng dữ tợn, tầm mắt sắc bén khóa chặt khiến Nhiễm Diên sợ hãi lùi về sau.
“A Diên, nàng thật khiến cho bản vương thất vọng.”
Quý Thịnh nghĩ, chắc chắn hắn cực kỳ yêu Nhiễm Diên, thậm chí hắn đã nghĩ rằng chỉ cần Nhiễm Diên trở về, hắn nhất định phải càng yêu thương nàng hơn, cho nàng toàn bộ thiên hạ, thế nhưng nàng lại một lần nữa dẫm nát trái tim hắn dưới bùn đất.
Một nữ nhân nhẫn tâm đến cỡ nào...
Tiện tay ném gậy kim loại bị nung đỏ về chậu than, khi đốm lửa tí tách thì hắn bất ngờ đứng dậy, từng bước từng bước đi về phía Nhiễm Diên, bước chân nặng nề phát ra tín hiệu nguy hiểm nhất. Khi hắn càng ngày càng gần, Nhiễm Diên cũng giật mình lùi về phía sau.
Nàng chọc giận hắn, chọc giận con dã thú hắn luôn đè nén dưới đáy lòng.
“Ngươi… ngươi đừng đến đây…”
Vì sợ hãi, huyết sắc trên mặt nàng mất hết, dung nhan khuynh thành ngập tràn hoảng loạn luống cuống, nàng sắp không còn đường lui nữa, còn hắn thì vẫn đang tới gần. Nhiễm Diên sợ hãi tột độ, chỉ có thể xoay người chạy về phía cửa đại điện.
“Á!!”
Quý Thịnh giơ tay kéo mái tóc đen dài sau đầu nàng, da đầu đau đớn vì bị kéo căng khiến Nhiễm Diên dừng bước chân trốn chạy, nàng bị đau kêu lên một tiếng, Quý Thịnh cười lạnh lôi nàng đến bên cạnh vạc than.
“Còn muốn chạy nữa sao? Rất lâu trước đây bản vương đã nói, bảo bối không ngoan thì phải chịu trừng phạt.”