Chương 51: Hắn biến thái vặn vẹo
Nhiễm Diên bị bất ngờ không kịp đề phòng ngã xuống đất, tay phải bị ma sát đau rát, chiếc trâm hai nhánh nạm ngọc bích trên búi tóc không chịu trọng lực rơi xuống nền đất vang tiếng vỡ vụn. Nàng cuống quýt định bò lên chạy thoát, thế nhưng đã không còn kịp nữa.
“Á!”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đau đớn truyền tới từ mắt cá chân lập tức cắt đứt ý đồ trốn chạy của nàng, nàng hốt hoảng quay đầu lại mới phát hiện chân phải mình đang bị Quý Thịnh giẫm lên, chiếc giày hình đầu chim đen vểnh lên không chút nể tình nghiền đạp nhiều lần lên mắt cá chân mảnh khảnh của nàng, đau đớn khiến sắc mặt nàng tái đi.
“Đừng! Ưm…”
Trong bầu không khí gần như đã ngưng đọng, dường như vang lên tiếng xương cốt rạn nứt.
Sau khi hắn dời chân đi, nàng đã đau đến không động đậy được nữa, dung nhan mỹ lệ vô song vương đầy nước mắt, vì đau đớn mà huyết sắc trên mặt mất hết, mồ hôi lạnh thấm ướt tóc đen tán loạn trên trán.
Quý Thịnh từ trên cao nhìn xuống Nhiễm Diên run rẩy nằm dưới đất, trên khuôn mặt anh tuấn lộ ra nụ cười âm u khó tả. Hắn chậm rãi ngồi xổm xuống, vén sợi tóc bên gò má Nhiễm Diên, ngón tay dài khẽ vuốt nhẹ da thịt tinh tế, mịn như ngọc của nàng.
“A Diên thật đẹp, lúc nào cũng có thể mê hoặc nam nhân. Vị hôn thê ư? À, mấy ngày nữa bản vương sẽ sai người mang thi thể Chung Tín về, chôn hắn dưới gốc cây quế kia, A Diên nói xem có được không?”
Cây quế ngoài cửa sổ Thượng Dương điện đã có trăm năm rồi, hoa vàng điểm đầy cành theo gió tuôn rơi thành cơn mưa hoa quế.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhiễm Diên đau đến ý thức hỗn loạn, cắn chặt răng, tiếng thở dốc như sắp nghẹt lại, thậm chí nàng không dám nhìn Quý Thịnh, hắn bây giờ không khác gì kẻ điên.
“Bản vương còn tưởng rằng A Diên rất nghe lời, nhưng mà lại quên mất A Diên của ta rất thông minh. Không muốn sống ở đây? Hối hận đã không giết bản vương? Ha ha! Đáng tiếc, cả đời này nàng đều phải ở cùng bản vương.”
Hắn trừng mắt khinh thường cười to, sát khí yêu dã ở mi tâm uy nghi khiến người ta sợ hãi.
Dù cho hắn vẫn luôn biết trái tim nàng không đặt trên người hắn, thế nhưng nàng giả vờ hòa hoãn với hắn khiến hắn cho rằng có thể dùng thời gian và chân tình làm tan chảy nàng, nhưng rồi cuối cùng Quý Thịnh mới phát hiện đã quá sai lầm.
E rằng thế gian này không có nữ nhân nào nhẫn tâm hơn Nhiễm Diên.
“Nhiễm Diên, là nàng khiến bản vương trở nên như vậy, cho nên đừng khóc… Đây là sự trừng phạt nàng phải chịu.”
“A!”
Nhiễm Diên phủ phục trên mặt đất bất ngờ bị lật lại, dưới ánh lệ che phủ, nàng nhìn thấy Quý Thịnh đè lên, thậm chí nàng không có một nửa cơ hội để né tránh hay kháng cự, đôi môi trắng bệch bị hắn cắn mạnh, đầu lưỡi to xông vào khoang miệng đang hoảng hốt, điên cuồng và giận dữ cướp đoạt, nụ hôn thô bạo giống như là cắn xé hơn, trong tiếng nức nở yếu ớt, mùi máu tanh lan ra ở nơi răng môi quấn quýt.
“Ư ư! Không… muốn… Ưm ~”
Môi của nàng, lưỡi của nàng đều bị cắn nát, đau đớn khiến Nhiễm Diên giãy giụa theo bản năng, nhưng sự vùng vẫy của nàng càng chọc giận Quý Thịnh hơn. Thân hình cao lớn không ngừng ép xuống, tấm lưng nhỏ bé trên sàn gỗ dường như sắp bị bẻ gãy.
Hắn giống như biến thái vặn vẹo, thề phải phá hủy tất cả của nàng.
Xoẹt!
Cung trang tinh xảo bị hắn tàn nhẫn xé rách, trong hỗn loạn, Nhiễm Diên dùng hết sức lực sau cùng đẩy hắn ra, trước ngực trở nên lạnh lẽo, áo lót đã bị hắn ném sang một bên.
“Buông ta… ra! Quý Thịnh!”
Nàng phẫn nộ đến nghẹn lời, nói không rõ chữ, sợ hãi vung tay, vô tình đánh vào mặt Quý Thịnh. Nam nhân giữa lúc cuồng điên tỉnh táo lại trong chốc lát, từ trên người nàng, hắn khẽ nâng người lên, trong đôi mắt ngập tràn hung ác lại có một chút bi ai.
“A Diên, đừng ép ta chặt đứt đôi tay này của nàng.” Hắn bắt lấy hai tay nàng, đầu ngón tay lạnh lẽo vuốt nhẹ lên cổ tay nhỏ bé mềm mại, chỉ cần hắn hơi dùng sức, nơi đó sẽ hoàn toàn đứt gãy.
Nàng khóc đến mức khó thở, trên môi tái nhợt run rẩy còn lưu lại vết máu kiều diễm, áp bức và tàn nhẫn của hắn khiến cho nàng sắp ngạt thở.
“Đừng mà… đừng mà.”
Nàng lặp đi lặp lại như khóc lóc van nài khiến Quý Thịnh ngừng động tác thô bạo đáng sợ, buông lỏng tay Nhiễm Diên ra. Hắn cúi người thở dốc, lè lưỡi liếm máu tươi trên môi nàng, hành động dịu dàng lại thương tiếc làm Nhiễm Diên như chim sợ cành cong chốc lát trở nên mê loạn.
Nhưng khi hắn nâng người lên lần nữa, trên khuôn mặt tuấn mỹ có thể mê hoặc nữ nhân trong thiên hạ hiện ra một nụ cười quỷ dị kéo Nhiễm Diên hoàn toàn chìm vào đầm băng không đáy.
“Bản vương sẽ không tin A Diên nữa.”
Thậm chí hắn không còn kiên nhẫn để xé nốt quần áo còn lại, thẳng tay kéo hai chân nàng lên cao, cự vật to lớn cứ hung ác tiến vào như vậy, thoáng chốc làm hành lang khô khốc trướng lên, huyệt thịt run lên dữ dội với kích thích nguyên thủy nhất xâm nhập vào nàng.