Chương 53: Xích vàng cầm tù
Nhiễm Diên hôn mê một lúc lâu mới tỉnh lại, thân thể đau đớn như bị xe cán qua, đôi mắt mê man trống rỗng hé mở, yếu ớt nhìn bóng mây trên lụa mỏng ở đỉnh đầu. Trong không khí tràn ngập mùi gỗ và hương quế quen thuộc, nàng vẫn đang ở Thượng Dương điện.
“Tỉnh rồi à.”
Quý Thịnh ngồi bên giường, tùy tiện khoác một chiếc vương bào, trên lồng ngực tinh tráng lõa lồ còn để lại một vài vết máu bị nàng cào rách. Hắn ngưng mắt nhìn nàng vừa mới tỉnh, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve một lọn tóc dài đen nhánh của nàng.
Đêm đã khuya, ánh nến sáng rực chiếu sáng cung thất rộng lớn, soi rõ nam nhân tuấn mỹ tà mị ngang ngược. Có lẽ do nỗi sợ hãi hắn trong thời khắc đó ăn sâu vào xương cốt, Nhiễm Diên vô thức co rúm lại. Thế nhưng vừa khẽ động, vết bỏng trước ngực đau xót, kéo theo vết thương ở chân phải, phút chốc đau đến mức nàng sắp ngất đi.
"Đừng lộn xộn, vừa mới thoa thuốc xong."
Hắn hờ hững cúi đầu đè xuống cái vai thon mềm mại run rẩy của nàng, kéo áo ngủ gấm ra, trên làn da trắng như tuyết đầy vết cắn hồng tím, có vết bầm, nhiều hơn cả là dấu hôn.
"Lui ra!"
Nhiễm Diên đau không chịu nổi, cắn chặt môi, rõ ràng là phẫn uất gầm lên, nhưng tiếng nói khàn khàn nghe như tiếng rên rỉ mềm mại.
Ngón tay Quý Thịnh rất đẹp, khớp xương rõ ràng như ngọc, mang theo chút tàn ác, xoa xoa lên nơi vừa bôi thuốc mỡ, trên da thịt mơ hồ có thể nhìn thấy rõ một chữ - Thịnh.
"Á....đau quá!"
Dấu vết đó nằm ngay trên ngực trái sát với trái tim. Thời đại này chỉ có nô lệ thấp kém mới bị in dấu trên người, nỗi đau cùng sự không cam lòng khiến Nhiễm Diên không kìm được nước mắt, đôi mắt đẹp trợn to ửng đỏ, nước mắt nóng rực hết giọt này tới giọt khác rơi xuống, đau thương vô cùng.
Quý Thịnh vừa ra tay, nhìn hai hàng lệ lã chã này, trong lòng nghẹn lại, nhưng trên mặt lại không kìm được nụ cười, cười bá đạo lại thỏa mãn, vốn dung nhan đẹp hoang dã giờ phút này lại tuấn dật như thần tiên.
"Mang dấu ấn của ta, đời đời kiếp kiếp là người của ta."
Dấu ấn thuộc về hắn sẽ theo nàng cả đời, Quý Thịnh muốn không ngừng in dấu lên người nàng, còn muốn khắc vào tận xương nàng, đời này kiếp này, đời đời kiếp kiếp, hắn đều không buông tha nàng.
Bất luận nàng có yêu hắn hay không.
Nhiễm Diên bị sự cố chấp trong lời nói của hắn làm kinh hãi, bờ môi run rẩy không chút tia máu, trừng mắt nhìn nam nhân đáng sợ này: "Quý Thịnh, rốt cuộc ngươi xem ta là cái gì! Ta nói ngươi biết, đây vốn không phải yêu..."
Không chờ nàng nói xong, Quý Thịnh liền dùng ngón tay đặt lên môi nàng.
"Suỵt, A Diên đừng làm ta tức giận, có những lời đừng nên nói." Đôi mắt ưng sáng như sao đã trầm đi, môi bạc nhếch lên ý cười ảm đạm.
Vạn vật đều có khắc tinh, Nhiễm Diên là khắc tinh của hắn, nàng không yêu hắn cũng được, nhưng cứ muốn nghi hoặc và mắng nhiếc hắn, đây là nỗi đau với Quý Thịnh. Đây cũng là nguyên nhân khiến hắn trở nên cực đoan.
"A Diên, bản vương dẹp được Vệ quốc, nàng chẳng lẽ không vui cho ta sao? Đúng rồi, ta từ Vệ quốc mang về một món quà cho nàng."
Nhiễm Diên đã chẳng còn sức tranh cãi với hắn, tuyệt vọng nằm trong chăn gấm, thực sự không hiểu thứ gì đã trêu vào tên biến thái này, e là cả đời không chết không xong với hắn rồi.
Hộp gấm được sơn son khắc mây vô cùng quý giá, Quý Thịnh đem cái hộp nặng trịch đặt bên giường, không kìm được lòng mở ra cái nắp hộp, đôi con ngươi nàng thu lại, nàng rất sợ quà của hắn, lần trước cũng vậy, trong cái hộp đẹp đẽ là đầu Trọng Tuyên.
"Đừng sợ, lần này không phải đầu người."
Tiếng nói của hắn phát ra, một loạt thanh âm lanh lảnh dễ nghe phát ra từ trong hộp, leng keng lạch cạch...
Có cái xích vàng dài tới mấy trượng không to không nhỏ, rất tinh xảo, hai đầu đều có móc khóa, giống như để xích chân, Nhiễm Diên đột nhiên kinh ngạc, vẻ mặt lo lắng nhìn Quý Thịnh: "Ngươi, ngươi muốn làm gì!"
Quý Thịnh ngồi xuống cuối giường, mở khóa ra quơ trước mặt nàng.
"Tuy nàng có vết thương ở chân, nhưng sẽ có ngày khỏi, bản vương không muốn A Diên đi xa quá, cho nên đành khóa lại."
"Ngươi!! Ta không muốn! Tên khốn Quý Thịnh này! Đồ điên! Đồ thần kinh!"
Cũng chẳng cần biết hắn có nghe hay không, Nhiễm Diên nén cơn đau chửi loạn lên, chân phải của nàng bị thương, Quý Thịnh liền kéo chân trái, trên mắt cá chân trắng như tuyết còn thấy mạch máu lờ mờ, chân ngọc trơn bóng trong tay hắn vung loạn lên.
Cạch một tiếng, cơ quan tinh xảo trên khóa liền khép lại, khóa lạnh lẽo ở trên mắt cá chân. Sắc vàng chói mắt, trong đại điện đều là tiếng mắng chửi đến nổ phổi của nàng, xích vàng vang lên lanh lảnh, Quý Thịnh đã đứng dậy cầm một đầu khác tới nơi cách giường không xa.
Xích vàng dài uốn lượn, chỗ cố định móc khóa đã được đặt sẵn, liền bị khóa chặt vào, tự do của Nhiễm Diên đã mất rồi.
"A a! Tên điên này!"
Lúc quay lại, Quý Thịnh bưng bát ngọc trên bàn lên, mùi cháo thịt thơm lừng, khói trắng lượn lờ, hắn dùng thìa ngọc khuấy nhẹ, tỉ mỉ thử độ ấm, thấy không nóng, liền xúc một thìa đưa tới bên miệng nàng.
"Ngoan, ăn chút cháo đi."
Nhiễm Diên đỏ mắt lườm vẻ ôn nhu thâm tình của hắn, không hề nghĩ ngợi vung tay hất đi cái thìa và bát trong tay hắn, trên lúm đồng tiền đẹp đẽ toàn là sự chán ghét và tức giận.
"Cút đi!"
Cháo thịt băm làm bẩn vương bào, Quý Thịnh không bận tâm, ném áo choàng huyền điểu thập nhị vân xuống đất, lồng ngực trần cực nóng liền ép sát nàng.
"Nếu A Diên không muốn ăn cái này, bản vương cho nàng ăn thứ khác.