Bệ hạ, không thể

Chương 59: Đời này, bản vương chỉ cưới một người là nàng
 
Mùi thảo dược gay mũi át đi mùi hoa lan thoang thoảng trong đại điện xa hoa. Nhiễm Diên ngồi trên giường, nửa người uể oải dựa vào chiếc gối thêu hoa, mái tóc đen buông xõa như thác, rơi trên chăn gấm màu đỏ mâm xôi, mày liễu lãnh đạm, bờ môi bị cắn đến đỏ bừng, đôi mắt đẹp trừng lên nhìn Quý Thịnh, ánh nước dập dềnh lưu động.
 
“Đau …”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Chân phải vốn mềm mại trắng nõn, chỗ mắt cá chân lại vừa sưng vừa hồng, nghe thấy Nhiễm Diên bị đau kêu lên, bàn tay Quý Thịnh thoa thảo dược cố gắng nhẹ hơn. Hôm đó mặc dù hắn trong cơn giận dữ nhưng vẫn kiểm soát được lực độ, xương chân vẫn chưa gãy, chỉ có chút chệch khớp mà thôi.
 
“Chịu đựng một chút, mấy ngày nữa sẽ khá hơn.”
 
Đương thời, không có nữ thương y, Quý Thịnh lại không thích nam nhân gần kề người Nhiễm Diên, cho nên chuyện thay thuốc đều do hắn tự mình làm, lúc đầu còn bỡ ngỡ không quen, đến hôm nay đã trông rất ra dáng rồi.
 
Nhiễm Diên hừ lạnh một tiếng, dung nhan dưới ánh sáng mờ không có một biểu cảm dư thừa, cúi đầu nhìn Quý Thịnh tự tay mặc trung y cho nàng, dây lưng phấn trắng thêu hoa tuyết buộc lỏng lẻo. Nhớ lại dáng vẻ luống cuống tay chân của hắn vừa rồi, vẻ mặt nàng dịu đi vài phần.

 
Thoa thảo dược xong xuôi, Quý Thịnh lấy tấm lụa trắng băng lại cho nàng, chân phải nâng lên khiến làn váy tơ tằm khẽ trượt xuống, lộ ra cẳng chân mềm mại như ngó sen, bên trên còn lưu lại vài dấu vết mờ ám. Mấy ngày liên tiếp xử phạt về thể xác, nỗi tức giận của hắn với việc nàng chạy trốn cũng tiêu tan, hiếm có hôm nay mới buông tha Nhiễm Diên, cho nàng mặc váy.
 
“Nếu có lần sau nữa, chân này không cần cũng được, bản vương không ngại có một vương hậu gãy chân, A Diên cảm thấy thế nào.”
 
Rõ ràng là miệng cười dịu dàng đẹp đẽ, nhưng Nhiễm Diên lại cứ nhìn thấy vẻ ngoan độc không chút che giấu, trái tim siết chặt, cụp mắt buồn bực gật đầu, coi như là nàng đã thỏa hiệp.
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khoan đã, vương hậu?
 
“Ngoan lắm.” Lúc này trong đôi mắt sâu xa của Quý Thịnh mới hiện lên ý cười hài lòng, nhìn dáng vẻ Nhiễm Diên, không nhịn được vươn tay sờ đầu nàng, trầm giọng nói: “Mấy ngày nữa bản vương lập A Diên làm hậu, có kinh hỉ không?”
 
Tin tức như thế với Nhiễm Diên mà nói, quả thực có kinh vô hỉ. Thời đại này, nguyên thê có ý nghĩa quan trọng với nam nhân, vương hậu cũng giống như vậy, có quyền tự mình xử lý quốc sự, cho nên cũng được gọi là Tiểu quân, nếu sinh ra không phải vương nữ cung thất tuyệt đối không thể làm hậu. Đương nhiên, Chiêu thái hậu - tổ mẫu Quý Thịnh là một ngoại lệ.
 
Quý Thịnh sao có thể không phát hiện ra Nhiễm Diên thất thần trầm tư, tuấn nhan hiên ngang diễm lệ chợt trở nên nghiêm túc, hiện ra vẻ uy nghi của bậc vương giả.
 
“Nhiễm Diên, bản vương thật lòng với nàng, cũng thật sự muốn nàng làm vợ. Chuyện trước kia của nàng, ta đều có thể bỏ qua, nhưng từ nay về sau, bản vương muốn nàng thực sự trở thành nữ nhân của ta, trở thành vương hậu Yến quốc.”
 
“Từ lần đầu tiên gặp nàng, bản vương đã lập lời thề, kiếp này không phải nàng sẽ không lấy. Một ngày nàng không yêu bản vương, bản vương sẽ chờ nàng một ngày, một năm không yêu, thì sẽ chờ năm năm tháng tháng, đến chết cũng không buông, cho nên, nàng oán nàng hận cũng được, nhưng tuyệt đối không được bỏ đi nữa.”
 
Đây là Quý Thịnh, độc tài cố chấp. Hắn biết rất rõ Nhiễm Diên không thích hắn, hắn thà rằng khóa nàng bên cạnh, hành hạ lẫn nhau, cũng không thả cho nàng rời đi, cưỡng bách cho nàng địa vị và quyền lực ngang hàng như một sự trói buộc trá hình, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, chỉ muốn mang trái tim ra dâng hiến, đến chết cũng không thay đổi.
 
Mi mắt Nhiễm Diên run rẩy, giọt nước mắt lớn chừng hạt đậu không kìm được rơi xuống, nhìn nam nhân trước mặt, nàng cảm thấy vừa nực cười vừa hoang đường. Khi tay Quý Thịnh xoa lên gò má nàng, nàng siết chặt nắm tay đánh về phía hắn.

 
“Quý Thịnh, ngươi đúng là kẻ điên! Ta không muốn ngươi yêu ta, ta chỉ muốn sống yên ổn, tại sao ngươi lại đối xử với ta như vậy! Tại sao… rốt cuộc ta đã tạo nghiệp gì mà gặp phải tên vô liêm sỉ như ngươi!”
 
Sắc mặt Quý Thịnh hơi trầm xuống, ôm lấy Nhiễm Diên đang khóc như trẻ con, mặc cho nắm đấm của nàng không ngừng đánh vào người hắn, hắn vẫn ôm nàng thật chặt, hận không thể khảm nàng vào tận xương máu.
 
“Khóc đi, A Diên nói không sai, ta chính là kẻ điên. Nàng cứ đánh đi, chỉ cần không rời khỏi ta, bảo bản vương làm gì cũng được.”
 
Có lẽ đây là lời thấp hèn nhất Quý Thịnh từng nói trong cuộc đời này, mạnh mẽ như hắn, lời cầu xin đến tận cùng như vậy, chỉ e cũng chỉ dành cho một người là Nhiễm Diên. Tình yêu của hắn là chiếm giữ và hủy diệt không cho kháng cự, nữ nhân được hắn yêu, không biết là may mắn hay bất hạnh.
 
Nhiễm Diên bộc phát hết những uất ức bấy lâu nay ra ngoài, hết đánh lại cắn Quý Thịnh, khuôn mặt tuấn tú khiến người ta mê mẩn bị nàng cào ra vài vết máu, Quý Thịnh lại không có ý né tránh, chỉ lẳng lặng ôm nàng, mặc nàng phát tiết.
 
“A! Đồ khốn đồ khốn! Dựa vào cái gì mà đối xử với ta như vậy! Ta ghét ngươi ta ghét ngươi! Cường bạo ta, giam giữ ta, đây chính là tình yêu của ngươi với ta sao! Hu hu, tại sao ta lại xui xẻo như vậy!”
 
Dần dần, Nhiễm Diên cũng đánh tới mệt, mà Quý Thịnh ôm nàng, từ đầu đến cuối đều không nhúc nhích, trên khuôn mặt nhíu lại, từng giọt từng giọt máu tí tách rơi xuống lông đuôi chim đen thêu trên vương bào. Nghe tiếng Nhiễm Diên khóc, cuối cùng hắn cũng không nhịn được cúi đầu hôn một cái lên trán trơn bóng của nàng.
 
“A Diên ngoan, hận đi, đánh đi… Nhưng mà, vĩnh viễn đừng chờ mong ta sẽ thả nàng đi.”
 

Nhiễm Diên không còn sức nữa, xuội lơ trong lòng Quý Thịnh, mặc cho đôi môi hơi lạnh của hắn thành kính hôn lên giọt nước mắt trên gò má nàng, lời nói bị đè nén trong lòng đã lâu, cuối cùng không còn nghẹn ứ nữa.
 
Cuối cùng nàng đã hiểu, cuộc đời này e rằng chỉ có con đường chết mới có thể thoát khỏi tên biến thái này. Nếu nàng không chết, vậy chắc chắn phải dây dưa với hắn suốt đời, suy cho cùng nàng là một người luyến tiếc mạng sống…
 
“Vĩnh viễn? Tùy ngươi vậy, ta chỉ xin một chuyện, sau này nếu đại vương thích nữ nhân khác, hãy cho ta một cung thất yên tĩnh để ta tuổi già cô đơn.. Á!”
 
Nhiễm Diên còn chưa nói xong lời tự giễu, Quý Thịnh bất ngờ nắm cổ tay nàng thật chặt.
 
“A Diên đang nghi ngờ tấm lòng của bản vương đối với nàng sao? Nghe cho kỹ, cuộc đời này bản vương chỉ cưới một người là nàng, không có nữ nhân khác, nếu nàng chết trước, bản vương sẽ đi cùng nàng, nếu ta băng hà trước, nàng phải bồi táng cùng.”
 
Lời nói hùng hồn, chấn động cung thất, cũng lay động trái tim rối bời của Nhiễm Diên.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận