Bệ hạ, không thể

Chương 6: Chiếm hữu nàng! Làm nàng đến khóc!
 
Nhiễm Diên ngã ngồi trên đất, trơ mắt nhìn Yến vương sắp chết đang giãy giụa. Mạng của ông ta không còn dài, nhưng bát độc dược này đã chém đứt đường sống cuối cùng của ông ta, đôi tay khô gầy kéo chặt màn tơ màu vàng, dường như sự đau đớn phút chốc trào lên, màn tơ thêu phi long rơi xuống, người trên long sàng cũng bất động.
 
Quý Thịnh vẫn chắp tay đứng trước giường cuối cùng quay lại, nhìn Nhiễm Diên si dại ngồi trên đất, phút giây lìa đời thật là khiến người ta lạnh cả tóc gáy.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đây chính là sự trừng phạt với nàng.
 
"Phu nhân, giờ nàng đã là tội nhân Yến quốc rồi." Giọng điệu hắn hờ hững lạnh như băng, ẩn giấu vẻ ma quỷ.
 
Hạ độc Yến vương, tội danh tày trời ấy, đừng nói Yến quốc, dưới thiên hạ này chắc nàng đã hết chỗ dung thân, ngoài việc dựa vào hắn, nàng đã hết lựa chọn.
 
Công tử Thịnh, tàn nhẫn chặt mọi đường lui của nàng.
 
"Đại vương băng hà rồi!"
 

......
 
Năm 431 trước công nguyên, lão Yến vương mắc bệnh nặng qua đời, thụy hiệu Linh Công, con út Thịnh kế vị xưng vương, tiếp tục việc tranh đấu thời Chiến quốc.
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chỉ mấy câu, đã hơn nửa tháng trôi qua, Nhiễm Diên vẫn bị cầm tù ở Trường Hoa điện, không thể đi lại trong Bàng cung, mỗi ngày chỉ cần nghe cung nhân mới tới nói về thủ đoạn của tân vương, nàng đã biến sắc.
 
"Đại vương sai người đưa loạn đảng tới đài, ngay trước mặt các chư hầu quần thần, ném lựu đạn nổ chết..."
 
Còn chưa nói hết, đã có người nôn ói, khiến Nhiễm Diên ám ảnh trong lòng, Quý Thịnh không mềm lòng như Trọng Tuyên, hắn tuyệt đối hung tàn độc ác, giết người không chớp mắt.
 
Lúc lão Yến vương còn tại vị, từng một lần dụng hình, tội thần đó bị trói trên cọc cắt đi từng mảnh thịt, tiếng gào thê thảm xuyên khắp đài, Nhiễm Diên cùng rất nhiều đại thần ở đó kinh ngạc sững sờ, chỉ có Quý Thịnh nhẹ nhàng như không, vẫn cúi đầu uống rượu.
 
Lúc đó, nàng đã thấy kẻ này không thể là vua, vì nếu là vua, nhất định là bạo đế thiên hạ.
 
Chạng vạng, Nhiễm Diên vừa dùng qua bữa tối, đã bị vài ma ma đưa tới vu trì, ngâm mình trong nước nóng đầy hoa tươi, lòng nàng bất an, lẽ nào...
 
"Phu nhân yên tâm tắm rửa, đại vương sắp tới rồi."
 
Hắn muốn sủng hạnh nàng!

Nhiễm Diên bỗng sợ hãi, sóng gợn lăn tăn ấm áp mờ ảo, nhưng nàng thấy như đang trong đầm băng.
 
Lúc gặp lại, Quý Thịnh không che giấu ham muốn với nàng, bây giờ lão Yến vương đã chết, hắn cũng chẳng còn e ngại, Nhiễm Diên thành vật trong tay hắn, trốn không thoát, cũng tránh không được.
 
Tắm xong, Nhiễm Diên chỉ mặc mỗi váy lụa trắng đã bị đưa tới tẩm điện, Quý Thịnh còn chưa tới, cung nhân giúp nàng búi gọn mái tóc dài tới gối, tóc đen bóng mượt dài thẳng, ngọc trâm thượng hạng cắm lên, vài sợi tóc buông lỏng, càng kiều mị tuyệt trần.
 
"Nhan sắc phu nhân mỹ mạo như vậy, đại vương nhất định sủng ái."

 
Họ dường như cũng cố tình quên đi, nàng vốn là Trinh Hoa phu nhân của lão Yến vương.
 
Nhiễm Diên sờ bờ môi không thoa son nhìn gương nở nụ cười, toàn vẻ trào phúng, ngón tay ngọc trắng thuần đặt lên bàn trang điểm khảm ngọc bảo thạch, mặt đá lạnh lẽo khiến nàng rút tay về, nàng trong gương thật yếu ớt đáng thương.
 
"Đại vương tới!"
 
Không ngờ Quý Thịnh ngông cuồng như vậy, nàng là một tiền phu nhân trong cung, vẫn làm như đường hoàng lắm vậy.
 
Cung nhân đầy điện vội vã lui ra, ánh đèn trong điện sáng rực như ban ngày, Quý Thịnh vén bức màn che đi vào, vải voan thêu hải đường đỏ lớp lớp rủ xuống, nữ nhân khiến hắn vừa yêu vừa hận ấy, đang ngồi ở bàn trang điểm cách đó không xa, dáng vẻ xinh đẹp yểu điệu, mỹ lệ hút mắt.
 
Tiếng bước chân đều đặn trên nền đá cẩm cũng không phát ra âm thanh lớn, Nhiễm Diên lại nghe như tiếng gọi hồn, không thể phủ nhận, nàng rất sợ.
 
Chắc không ai ngờ, vào Yến cung hai năm, Trinh Hoa phu nhân được lão Yến vương sủng ái, vẫn còn là xử nữ...
 
Bàn tay nam nhân đặt lên đầu vai run rẩy lạnh buốt của nàng, cách lớp áo mỏng, làn da trắng như tuyết trông thấy rõ, con mắt màu đen của hắn nhìn Nhiễm Diên cúi đầu qua tấm gương, hai tay dang rộng, ôm lấy nàng vào lòng.
 
"Á!"
 
Nhiễm Diên ngạc nhiên hét lên, đối diện ánh cười trong gương của nam nhân, cánh tay như sắt ấy siết chặt nàng, như muốn khảm sâu nàng vào người, Nhiễm Diên bị đau cũng không vùng ra nổi.

 
"Đừng động đậy, ta thích nàng ngoan một chút."

Hôm nay Quý Thịnh vẫn chưa thay long bào mũ miện đế vương, như thể cho nàng thấy hắn mới là thiên mệnh, là kim long trong 12 con giáp, lột bỏ vẻ ôn hòa ngày thường, hắn là bá chủ thiên hạ.
 
Vành tai và tóc mai chạm vào nhau, hắn tìm môi nàng, khẽ chạm vài cái, rồi hôn sâu, không hề lướt qua như lần ở Lập Chính điện, lần này hắn mạnh mẽ xông đầu lưỡi vào cái miệng hồng, gặm cắn, mút mát, vô cùng thô thiển nuốt lấy nước bọt của nàng.
 
"A a!!"
 
Nhiễm Diên chống lại sự áp chế của hắn, trong miệng hắn toàn mùi hương xa lạ, đang từng chút cắn nuốt nàng, hơi thở nghẹt lại, nàng cảm giác mình sắp bị hắn nuốt sống rồi.
 
Quý Thịnh giữ chặt cằm nàng, không cho nàng lùi ra chút nào, cái hôn sâu càng ngày càng bạo dạn hơn, tiếng mút mát ám muội vang lên, lúc này, Quý Thịnh thấy máu nóng sôi trào, vô vàn suy nghĩ điên loạn hiện lên.
 
Khao khát nàng! Chiếm hữu nàng! Làm tới khi nàng khóc! Bắn đầy vào trong nàng!

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận