Bệ hạ, không thể

Chương 60: Rốt cuộc là ai hư?
 
Vết thương trên mắt cá chân phải chừng mười ngày sau thì đỡ hơn. Thời gian này Nhiễm Diên vẫn bị giam trong Thượng Dương điện, bất kể nói như thế nào, Quý Thịnh cũng không thả nàng về Bàng cung, ngay cả xích kim loại trên chân cũng không chịu cởi ra. Đến khi chân nàng có thể đi lại, mới phát hiện độ dài của xích kim loại kia hoàn toàn thích hợp cho nàng đi lại trong tẩm điện.
 
Bàn chân trần mềm mại dẫm lên thảm gấm, Nhiễm Diên cố tình để cho xích kim loại ở mắt cá chân trái kêu loảng xoảng, thỉnh thoảng ánh mắt liếc nhìn bóng dáng sau tấm lụa mỏng, thấy hắn bất động, cái cười trộm ranh mãnh dần dần biến thành giận dỗi.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Này Quý Thịnh, ngươi không chê ồn sao?!”
 
Từ sau khi Quý Thịnh nói ra hết thì hắn đem toàn bộ tấu chương ở Lập Chính điện sang Thượng Dương điện để xử lý, ngày ngày không rời Nhiễm Diên. Được một thời gian, cho dù tính tình Nhiễm Diên tốt thì cũng không chịu được, ngay cả tôn xưng đại vương cũng lười dùng, gọi thẳng tên hắn.
 
Sau màn che sa mỏng thêu huyền điểu bay lượn, Quý Thịnh ngồi quỳ trước ngự án bằng gỗ gấm, bên cạnh là chiếc đỉnh bằng đồng hình chân thú lượn lờ làn khói mỏng, thấy Nhiễm Diên nóng nảy, có thể nói rằng trong lòng hắn cực kỳ sung sướng.
 
“Bản vương không chê A Diên.”
 
Giọng nói thấp trầm ổn đầy vẻ trêu tức, Nhiễm Diên không nhịn được, ôm váy chạy tới, nhìn khuôn mặt mị hoặc cười cợt của hắn, tức mà không làm gì được, nghiến răng phồng má giậm chân.
 
Quý Thịnh thích thú nhìn nàng, chưa kể Nhiễm Diên giận dỗi la lối như vậy thật hợp ý hắn, không khỏi cười nói: “Giậm từ từ, bản vương còn chưa từng thấy dáng vẻ vui đùa của A Diên như vậy đâu.”
 
“Ngươi!” Nhiễm Diên dứt khoát ngồi bệt xuống đất, từ khi gặp Quý Thịnh, IQ của nàng không đủ dùng, nam nhân này, bất luận là năng lực hay thủ đoạn đều lấn át nàng, khiến cho nàng hận đến nghiến răng.
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngoài điện, ánh nắng xuyên qua màn cửa sổ mỏng như cánh ve, chiếu lên người Nhiễm Diên tạo thành những đốm sáng mang sắc vàng trong trẻo, mông lung mà ấm áp, dung mạo vốn khuynh thành lúc này lại mang vẻ quyến rũ khó nói. Đáng tiếc bộ dạng nàng bực bội giống như con thú nhỏ bị thương khiến trái tim Quý Thịnh không khỏi mềm nhũn, đứng dậy đi vào trong điện.
 
“Ngồi dưới đất làm gì? A Diên bảo bản vương thả Mặc Hoành, bản vương thả rồi, nàng nói để Nữ Âm tiếp tục hầu hạ nàng, bản vương cũng đồng ý, bây giờ chẳng qua ta chỉ muốn ngày ngày ở bên A Diên, nàng lại tức giận, rốt cuộc là ai hư đây?’
 
Quý Thịnh cười khẽ, trong đôi mắt sâu như vực thẳm thoáng qua tia sắc bén, hắn ngồi xuống vươn tay gẩy cái miệng nhỏ nhắn dẩu lên buồn bực của Nhiễm Diên, nhu tình trong mắt nồng đậm không thể che giấu.
 
Xem đi, cho dù hắn có thủ đoạn tàn bạo khiến người người sợ hãi, trái tim lạnh lùng vô tình, nhưng khi gặp được Nhiễm Diên, cũng chỉ như thép luyện trăm năm hóa ngón tay mềm.
 
Hành động trêu chọc đầy tình thú như vậy không khỏi khiến gò má trắng tuyết của Nhiễm Diên nổi lên rặng mây đỏ, đôi mắt trong trẻo lườm Quý Thịnh, hừ một tiếng rồi quay mặt đi chỗ khác.
 
“Sao trước đây ta không phát hiện ra tính tình nàng thật đúng là nóng nảy.” Nhìn lông mi cong dài như cánh bướm nhẹ nhàng rung động, Quý Thịnh không giận mà cười, cánh tay dài vươn ra ôm Nhiễm Diên vào lồng ngực vững chãi, ngửi thấy mùi thơm tỏa ra từ trên người nàng, cưng chiều nói: “Được rồi, một thời gian nữa ta sẽ cho nàng quay về Bàng cung, bây giờ thì ngoan ngoãn cùng bản vương đi xem cái đống vô vị kia đi.”
 
Dứt lời ôm ngang Nhiễm Diên lên, nàng nhỏ bé và mềm mại, nhẹ như lông hồng, vùi trong ngực hắn không giãy giụa, xem như là xuôi theo ý hắn. Bước chân nhẹ nhàng, xích kim loại uốn lượn trên mặt đất leng keng vang dội, mãi đến khi đặt Nhiễm Diên xuống tấm đệm, trong đại điện mới yên tĩnh trở lại.
 
Hoa quế ngoài điện còn chưa nở hết, hương hoa quẩn quanh trong không khí, lúc nồng lúc thoảng, còn dễ ngửi hơn mùi long tiên hương trong đỉnh đồng hình thú. Quý Thịnh theo Nhiễm Diên ngồi xuống, mang tấu chương vừa mới xem đưa cho nàng.
 
“A Diên thấy việc này thế nào?”
 
Mở ra tấm thẻ tre rất dài, bên trên khắc chi chít chữ đại triện, Nhiễm Diên nhìn đến hoa cả mắt. Chọn vài câu quan trọng để đọc mới biết hóa ra là ý kiến của Chủng Tể, đề nghị Quý Thịnh đưa thái tử Vệ Hằng về nước làm vua. Dẫu sao, ban đầu là buộc chặt thanh danh của người ta mới sáp nhập được Triều Ca, Vệ Cấp vừa chết, thực hiện hiệp ước cũng không sai, bằng không đều là chư hầu họ Cơ, làm trò cười cho những nước khác không nói, còn khiến Chu thiên tử khó xử.
 
Đẩy khuôn mặt tuấn tú đang sát lại của Quý Thịnh ra, giảm đi cảm giác áp bức đáng sợ của hắn mang lại, Nhiễm Diên mới quay đầu đi, thản nhiên nói: “Nếu ta nhớ không nhầm, chủng tể Quắc Kỳ đã 40 tuổi rồi, tuổi tác đã cao, chức quan quan trọng như vậy cũng nên đổi cho người có tài khác đảm nhận.”
 
Người khác nghĩ về Quý Thịnh thế nào, Nhiễm Diên không biết, nhưng mà nàng rất rõ, dã tâm của thằng nhãi này không chỉ muốn chiếm một Vệ quốc. Hắn vốn là người âm độc vô tình, vật vào tay hắn sao có thể chắp tay dâng ra. Suy cho cùng, bây giờ chỉ cần Vệ Hằng về nước, trên con đường chinh phạt của hắn chẳng khác gì thêm một kẻ địch.
 
Hiện giờ Vệ Hằng không chỉ không thể quay về Vệ quốc, chỉ sợ còn vì lần kiến nghị này của chủng tể mà mất mạng.
 
Nhiễm Diên nói xong, ý cười của Quý Thịnh càng sâu, kéo nàng vào lòng, cười lớn, hôn một cái lên trán nàng: “Không hổ là vương hậu của bản vương, năng lực của A Diên không kém gì tổ mẫu.”
 
Hắn vốn tưởng rằng Nhiễm Diên sẽ đồng ý với ý kiến của chủng tể, vì danh nghĩa của Chu thiên tử, mà làm những chuyện giữ sĩ diện. Chưa từng nghĩ rằng Nhiễm Diên một đao thấy máu, không chỉ phủ định cách dàn xếp ổn thỏa của chủng tể, còn muốn cựu thần bãi quan thôi chức, sòng phẳng dứt khoát, ý này hoàn toàn vừa lòng Quý Thịnh.
 
“Vậy theo ý A Diên, bản vương nên xử trí thể nào với Vệ Hằng đây?’
 
Đề cập đến Vệ Hằng, khóe môi ưu nhã của Quý Thịnh hiện lên ý cười khó đoán, ánh mắt nóng rực đặt ở nơi dưới vạt áo đính trân châu rườm rà, chính là cần cổ trắng mềm, thấy nàng thoáng ngẩn ra, không nhịn được dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve da ngọc trơn mịn như nước.
 
Câu hỏi có vẻ như vu vơ nhưng lại thâm sâu. Nhiễm Diên trừng mắt lườm Quý Thịnh, bình dấm chua của thằng nhãi này lại đổ rồi.
 
“Xử trí hắn thế nào, sợ là đại vương sớm có quyết sách rồi, hà cớ gì còn hỏi ta… Nhưng mà, ta khuyên đại vương chớ có giết hắn, tuy rằng chủng tể già, nhưng có những lời không phải là không có lý. Hiện giờ ngươi vừa hạ bệ Vệ quốc, các nước khác vẫn đang nhìn chằm chằm, nếu như Vệ Hằng lại chết, chắc chắn đại vương sẽ bị thảo phạt đầu tiên.”
 
Thời thế tranh đấu, đã không còn kỷ luật và giới hạn, địa bàn của ai nhiều, người đó lớn nhất. Một khi có cớ thì sẽ có lý do xuất binh. Yến quốc bây giờ tuy cường thịnh, nhưng nếu các nước còn lại liên minh cũng đủ khiến Quý Thịnh nghẹn chết.
 
“Bản vương nói muốn giết hắn khi nào, xem A Diên nôn nóng kìa, còn nói nhiều hơn khi nãy nữa.”
 
Quý Thịnh nắm lấy gáy Nhiễm Diên, giọng nói đã trở nên không tốt. 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui