Bệ hạ, không thể

Chương 64 : A Diên đến từ đâu
 
Hai ngày sau Nhiễm Diên cũng không xuống giường. Ngày đó làm tình quá mạnh, nàng ngoan ngoãn nằm trên giường không còn đòi về Bàng cung, không còn sức lực, xích vàng trên mắt cá chân cũng đã nhìn quen, đôi lúc thấy Quý Thịnh, trong lòng còn có cảm giác quái dị không nói lên lời.
 
Giống như ngượng ngùng, lại như rung động...
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hiếm lắm có đêm hắn không thú tính, ôm lấy nàng nằm bên gối, mười ngón tay đan nhau thân mật, bỗng nhiên trầm giọng hỏi : "A Diên đến từ đâu?"
 
Trong điện sáng như ban ngày, hương quế nhàn nhạt bay theo gió đêm tỏa trong không khí, trên gò má xinh đẹp quyến rũ của nàng thoáng cứng lại, đôi mắt đẹp khẽ cúi hàng mi dài.
 
"Nói ngươi cũng chẳng biết, chi bằng không nói."

Mọi người đều biết Trinh Hoa phu nhân của lão Yến vương không rõ lai lịch, như trên trời rơi xuống. Sau khi vào cung rất nhiều kẻ tìm tòi xuất thân của nàng, chính Quý Thịnh cũng không ít lần phái người điều tra, nhưng nàng mặc trang phục kì dị xuất hiện ở bãi săn dường như là đột nhiên xuất hiện thật.
 
Quý Thịnh khẽ cười, sự nghiêm nghị trên vầng trán thả lỏng, nghe thấy sự xa cách trong lời nói của Nhiễm Diên cũng không lấy làm lạ, nắm lấy năm ngón tay mềm mại của nàng, cúi đầu hôn lên mặt nàng.
 
"Không nói cũng không sao, chờ khi nào A Diên muốn nói, thì nói bản vương nghe."
 
Cảm giác dịu dàng bủa vây, khiến Nhiễm Diên vô thức nhìn vào đôi mắt ưng sáng ngời như sao, trong lòng hồi hộp rối ren, vội rút tay ra áp lên ngực. Bàn tay mạnh mẽ đầy cơ thịt quá mức gợi cảm, dung nhan như thu nguyệt của nàng bỗng đỏ bừng.
 
"Tránh, tránh ra đi!"
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hai người quá gần nhau, nhìn gương mặt đỏ ửng của nàng, Quý Thịnh cười cợt bóp cái má hồng của nàng, tà mị vô cùng cười nói: "A Diên ngại đấy à?"
 
Hắn không nói thì thôi, nói xong mặt Nhiễm Diên càng đỏ hơn, như thể hoa đào đầy trời đầu mùa xuân khiến người ta lóa mắt. Quý Thịnh ôm sát nàng không ngừng vùng vẫy vào lòng, vần vò mặt Nhiễm Diên không ngừng.
 
"A! Thả ta ra! Thả ra."
 
Má đào bị vần vò, Nhiễm Diên nói ấp úng trong ngực Quý Thịnh, hắn cười vui vẻ, lồng ngực phát ra tiếng cười rung lên, ấn chặt cái đầu giãy loạn của Nhiễm Diên bên buồng tim cạnh lớp vương bào bị mở rộng.
 
Bịch! Bịch! Tiếng đập mạnh mẽ rung cả màng nhĩ Nhiễm Diên.
 
"Đừng giãy nào, để ta ôm nàng một lúc."

Trên đỉnh đầu là tiếng nói trầm thấp của hắn, Nhiễm Diên không quen với sự thân mật dựa dẫm này, không chịu muốn đứng dậy. Quý Thịnh bất đắc dĩ vỗ vỗ cái mông nhỏ, uy hiếp: "Còn loay hoay nữa tối nay đừng mong ngủ."
 
Lời nói này rất có sức uy hiếp. Ôm chặt Nhiễm Diên đã nằm im, hương thơm mê người khiến đôi mắt âm trầm của hắn cũng dịu dàng đi, vuốt ve mái tóc dài tán loạn của nàng, đầu ngón tay cuốn lấy lọn tóc đen.

"A Diên còn nhớ lần đầu thấy bản vương không?"

Quý Thịnh vĩnh viễn không quên được lần đầu hắn gặp nàng, giờ cũng rất tò mò nàng lúc ấy thấy hắn như thế nào.
 
Nhiễm Diên hơi run, cổ tay trắng nõn không chống cự cái ôm của Quý Thịnh. Hôm ấy xuyên không trời đất quay cuồng, lúc nàng sợ hãi luống cuống bị kéo tới đoàn người, đầu tiên đã trông thấy Quý Thịnh. Hắn cưỡi trên tuấn mã vẻ rất thô bạo, bất luận là Yến vương hay công tử Tuyên cũng không bằng.
 
Nhưng, ánh mắt của hắn lạnh lẽo, khiến nàng sợ hãi theo bản năng, sau đó cũng không dám nhìn mặt hắn thêm.
 
"Không nhớ rõ..."
 
Nàng nói dối, Quý Thịnh nhận ra rất nhanh, bao lấy vòng eo nàng, ngón tay thon dài vợt làn tóc rối trước trán nàng, đôi mắt đen mang theo tia sáng mê người.
 
"Biết bản vương nhìn thấy nàng đã nghĩ gì không? Ta tự nói với bản thân, nhất định phải cưới nàng làm thê."
 
Nhiễm Diên ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, nhịn không được, thốt lên: "Ta còn lâu mới tin, ánh mắt ngươi lúc đó như muốn ăn ta luôn vậy!"
 
Vừa dứt lời, môi mỏng của hắn cong lên mê người, nhấc eo Nhiễm Diên siết chặt nàng trong lòng, sát vào đôi môi đỏ trơn bóng của nàng, vô liêm sỉ nói: "Đúng rồi, bởi vì muốn ăn nàng, mới muốn cưới nàng làm thê đấy."
 
"Ăn" của hắn không như nàng nói, sự trêu chọc nịnh hót của hắn khiến Nhiễm Diên lườm hắn một cái.
 
"Bản vương lại đói rồi, ăn A Diên tiếp vậy." Quý Thịnh cười đẩy Nhiễm Diên vào sâu trong giường.
 
"Á! Ta không muốn!"

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui