Chương 72 : Ám sát.
Từ sau khi Nhiễm Diên quay lại Yến cung, Quý Thịnh bắt đầu sai người chuẩn bị chiếu chỉ. Thời này lập vương hậu vô cùng phức tạp, phải tính bằng năm, có điều Nhiễm Diên xuất thân không phải công thất hay quý tộc, bởi vậy có rất nhiều chỗ bị lược bỏ, định là tháng ba năm sau hành đại lễ. Tuy chỉ hơn nửa năm, Quý Thịnh vẫn không vui, cuối cùng vẫn đồng ý.
"Bản vương phải cho A Diên một lễ lập hậu lớn nhất, cho nên để bọn họ thêm chút thời gian chuẩn bị."
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cuối thu hơi lạnh, Quý Thịnh ôm Nhiễm Diên nằm trong rừng quế ở phía bắc kinh đô. đây là khóm hoa quế cuối cùng của năm rồi, qua vài ngày là héo tàn. Hiếm có mấy ngày chính sự nhàn nhã, Quý Thịnh liền đưa Nhiễm Diên xuất cung.
Cỏ xanh mướt, chim tước hót vang, đóa kim quế vàng trên tay toả mùi thơm ngào ngạt khiến Nhiễm Diên nhíu mày, quay đầu nhìn Quý Thịnh đứng nghiêm đừng sau. Hắn mặc thường phục tuấn tú tao nhã, con mắt ưng âm trầm híp lại, ít đi vẻ nguy hiểm, còn thêm phần nhu hòa, nụ cười ôn nhu mê người.
Ma xui quỷ khiến, Nhiễm Diên hơi rung động rồi.
"A Diên đang nhìn bản vương à? Mau đứng dậy nào."
Hắn mở mồm ra là tùy tiện, đùa giỡn kéo nàng lên, nhìn vẻ ngáo ngơ của nàng, bất đắc dĩ đưa tay hất đi lá cây trên váy nàng, động tác dịu dàng vô cùng.
"Bây giờ mới biết bản vương đẹp trai sao?"
"Đừng... đừng áp sát thế." Nhiễm Diên lấy lại tinh thần thở một hơi, phát hiện mặt hắn đã sát cạnh, một bên má đỏ ửng, luống cuống lùi về sau.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quý Thịnh vô cùng vui vẻ, hôm nay vô cùng thích đùa nàng như thế này, tay dài duỗi ra ôm cái eo nhỏ, ngang ngược siết vào trong lòng: "Được rồi, không phải nói muốn đi xem mê cung đá sao, đi nào."
Sâu trong rừng quế có một trận đồ đá, hình thú kì quái lởm chởm loạn mắt, thường có người nghe danh tìm tới. Bây giờ trong rừng cũng không ít người lai vãng, phần nhiều là phu thê, hòa thuận ấm cúng, vì vậy lúc vào rừng Quý Thịnh đã hạ lệnh cho thân vệ canh giữ bên ngoài, chỉ dẫn theo thị vệ và Nữ Âm, như đôi phu thê bình thường cùng Nhiễm Diên vào trong rừng.
Cánh tay quấn bên hông đẩy không ra, Nhiễm Diên oán trách nhìn Quý Thịnh, tên này còn mặt dày mà cười, nàng liền kệ hắn, may mà giờ lối sống thoải mái, không thì đúng là ngứa mắt.
"Đây là mê cung đá à?'
Nhiễm Diên đưa mắt nhìn tới, hàng đá lượn quanh cây quế, hình dạng đúng là kì lạ, không biết là tạo thành từ cái gì, vách đá lởm chởm như bạch ngọc, dưới ánh nắng ấm loang lổ rực rỡ, khiến người ta trầm trồ.
"Ừ, xem qua thử, bản vương cũng là lần đầu tới."
Thấy Nhiễm Diên hào hứng, Quý Thịnh liền dẫn nàng vào mê cung đá, Nữ Âm cùng thị vệ âm thầm theo sau.
"Lúc trước ở quê hương ta đã từng đi mê cung đá như thế này, có điều không bằng nơi đây, màu sắc thật sự kì lạ..." Nhiễm Diên đưa tay sờ lên thành bạch ngọc, ống tay áo thêu hoa hải đường khẽ rung, ngón tay vốn mảnh mai lại thêm vài phần lấp lánh.
Đôi mắt hắn hơi trầm xuống, hắn bây giờ đã hơi nhận ra, nơi quê hương mà nàng nói tới không giống các nước mà hắn biết, xuất phát từ bản năng, hắn không muốn nghe nàng nói tới nơi bí ẩn đấy.
"Ấy ~ Ngươi siết ta đau quá." Liếc nhìn hai bàn tay siết chặt thân mật, Nhiễm Diên nhíu mày hô đau, ngạc nhiên ngước mắt nhìn Quý Thịnh, chần chừ: "Ngươi làm sao... Cẩn thận!"
Nhiễm Diên bỗng trợn lớn hai mắt, sợ hãi nhìn sau lưng Quý Thịnh, ánh kiếm không chút âm thanh mang theo lạnh giá đã đâm về phía hai người.
"Quý Thịnh! Nộp mạng đi!"
Tiếng thét chói tai khiến Quý Thịnh hơi động, trường kiếm xé gió sắp đâm vào hắn, hắn ôm lấy Nhiễm Diên dùng tốc độ nhanh nhất xoay người, "đoang!" một tiếng, kiếm khí sắc nhọn đâm lên đá.
Hai người mới đứng lại, nhận ra trong bãi đá yên tĩnh có hơn mười hắc y đằng đằng sát khí, Quý Thịnh đổi sắc, vẻ ác liệt dần hiện lên, nhìn Nhiễm Diên trong lòng, còn phủi nhẹ sau lưng nàng, không quan tâm đám người này.
"Đừng sợ."
Vừa mới qua cơn kinh hoảng, Nhiễm Diên bình tĩnh lại, tựa vào lòng hắn khiến cảm giác an toàn trong lòng nàng tăng lên, môi đỏ cong cong: "Ta không sợ, ngươi cẩn thận chút."
Dứt lời nàng liền rời khỏi vòng ôm của hắn, chủ động trốn ra sau. Nữ Âm bên kia đã rút kiếm đánh nhau với hắc y, khiến Nhiễm Diên kinh ngạc nhất là thị vệ đi theo họ cũng là cao thủ thâm tàng bất lộ.
Quý Thịnh chắp tay nhìn kẻ che mặt đứng xa hơn hai mét, cười lạnh nói: "Người nước Vệ?"
Thấy thân phận bị phát hiện, người kia càng tàn ác: "Ta chính là nhi tử của Vệ Cấp, đừng nhiều lời, hôm nay để tới lấy mạng ngươi tế cha ta!"
Ngày đó Quý Thịnh đưa quân vào Triều Ca, chuyện đầu tiên là dùng hình với Vệ Cấp, không ngờ để cá lọt lưới cho tên này vào Yến quốc ám sát, hắn đã lâu không gặp kẻ không biết trời cao đất rộng thế này.
"Thế à? Lấy mạng bản vương, phải xem ngươi có bản lĩnh đó không."
Trường kiếm lại đâm tới, Quý Thịnh còn chưa rút kiếm bình tĩnh tránh được, phút chốc đánh chưởng vào ngực người kia, dễ dàng khiến hắn lùi sau vài bước. Người kia không cam lòng, chiêu nào cũng lấy mạng bổ xuống, nhưng không thể lại gần Quý Thịnh, không khỏi rối ren đánh loạn lên.
Đây là lần đầu nàng thấy hắn ra tay, trước đây chỉ biết hắn một thân võ nghệ siêu phàm, không ngờ lại mạnh tới vậy, cho dù không có binh khí trong tay cũng thành thạo đánh lui kiếm sắc.
Từ đầu tới cuối, Quý Thịnh đều che chắn nàng, hết chưởng này tới chưởng khác, tay không đoạt một đại đao chém tới tên trước mặt, máu bắn tung tóe, trên gương mặt tuấn tú lạnh lùng có thêm chút tà ác.
Kẻ xưng là con của Vệ Cấp kia đã bị thương không nhẹ, đồng bọn chết quá nửa, khó khăn quỳ gối thấy thế trận không xong, chỉ còn được ăn cả ngã về không. Thừa lúc Quý Thịnh chém giết với hai tên khác, hắn nhặt một thanh đao ngắn trên đất, phi thân đâm tới Nhiễm Diên phía sau.
"A Diên!"
Người này dồn một đòn chí mạng, Nhiễm Diên không biết võ tránh không thoát, ánh kiếm lạnh lẽo dưới đồng tử mở rộng, lúc nàng theo bản năng nhắm mắt lại chuẩn bị đón nhận cơn đau.
Roạt! Tiếng da thịt bị xé rách bên tai, một mùi máu cực nhạt dần lan tràn.
Dường như nhận ra điều gì đó, Nhiễm Diên liền mở mắt ra, trong đôi mắt trong trẻo bỗng ngập đầy gương mặt đẹp đẽ lạnh lẽo của Quý Thịnh. Hắn đưa tay ôm lấy nàng còn đang ngẩn ngơ, nhẹ giọng nói: "Không sao đâu."
Giây sau, nửa lưỡi kiếm đứt đoạn đó xuyên qua bộ ngực hắn, cẩm bào màu trắng nàng chọn cho hắn đã nhuốm đầy máu tươi.
"Quý Thịnh!"