Bệ hạ, không thể

Chương 74: Nếu ta chết rồi
 
Lấy được bình ngọc trong tay Vệ Hằng, Nhiễm Diên ôn tồn nói: "Đa tạ."
 
"Thế cục thiên hạ này Tử Hằng từ lâu đã tỏ, Quý Thịnh nguyện ý chinh đoạt thì mặc hắn, chỉ là phu nhân người..." Vệ Hằng bỗng xoay người nói một tiếng, nhìn vào bình thuốc trong tay nàng, nhẹ giọng: "Có thuốc này hắn nhất định không sao, nhưng hắn khỏe mạnh, phu nhân sẽ vĩnh viễn là chim trong lồng rồi."
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Đây là điều trước đó không lâu nàng nói cho hắn nghe, trước ngày hôm nay, Quý Thịnh vẫn là kẻ xấu chiếm đoạt nàng, nhưng giờ không còn như vậy nữa.
 
 
"Ta hôm nay đã tự tới lấy thuốc, dĩ nhiên để cứu chàng." Nhìn ra sự lo lắng của Vệ Hằng, Nhiễm Diên không khỏi cảm kích.
 
Vệ Hằng là người thông minh như vậy, nghe xong đã hiểu, khúc mắc trong lòng nàng đã giải, hắn nói thêm cũng chỉ thêm lấn cấn, vội gật đầu cười: "Vậy thì chúc mừng phu nhân và đại vương."
 
Mãi tới khi đoàn người Nhiễm Diên hướng về hoàng cung, Vệ Hằng vẫn đứng trong gió lạnh thật lâu không vào phủ.
 
....
 
Lúc Nhiễm Diên về Lập Chính điện, liền nhận thấy có điểm lạ, còn chưa vào điện, cung nhân đã vội vã chạy tới, nói nhỏ với nàng; "Trịnh thái hậu từ Kiến Dương hành cung về rồi."

 
Vừa nói xong, trong điện vang lên tiếng khóc, sau đó giáp vệ kéo mấy người đi ra, Nhiễm Diên cau mày thấy là thương y, vội quát lớn.
 
"Dừng tay!"
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Giáp vệ không dám kháng lệnh, buông thương y ra lùi sang một bên, Nhiễm Diên cho người đến đỡ lão thương y, nói với ông ta: "Thuốc đã mang về, theo ra vào trong dùng thuốc cho đại vương."
 
"Vâng." Cái lôi vừa nãy làm khí tức của ông ta đã bất ổn, nhưng vẫn theo Nhiễm Diên vào điện.
 
Vừa vào nội điện, ánh mắt lạnh lẽo của nàng đã chiếu bên giường, Trịnh thái hậu không ngừng gào khóc, đại vu bên cạnh không ngừng hô chú, làm trong điện loạn lên, nàng nhất thời không gạt được lửa giận, liền hét lớn lên.
 
"Câm miệng! Người đâu, mau đưa vu giả ra ngoài!"
 
Trịnh thái hậu vội đứng dậy ngăn cản, ánh mắt nhìn nàng như kẻ thù, mắng dữ dội: "Cũng vì yêu phụ bỉ ổi như ngươi, con ta mới vậy! Ngươi còn dám để vu giả đi, muốn giết Thịnh nhi sao!"
 
Đuổi thương y đi, giữ lại đám niệm chú vô dụng, rốt cuộc ai muốn hại Quý Thịnh, Nhiễm Diên không muốn lắm lời với bà ta.
 
"Ta đưa thuốc, mau cầm máu cho đại vương."
 
Đây là thời khắc sống còn của hắn, lão thương y nhận lấy thuốc bước vội tới giường, giáp vệ không dám ngăn lại, kéo đại vu ra ngoài, người bên cạnh ngăn thái hậu lại.
 
"Thái hậu bớt giận, thái hậu bớt giận."
 
Tiếc là người mỏng sức yếu, không giữ được Trịnh thái hậu, người phụ nữ này đẩy ngã thương y, xoay người hét lên: "Không cho dùng thứ thuốc không rõ lai lịch này! Tiện nhân nhà ngươi, hẳn là muốn giết chết vương nhi! Ngươi đừng hòng, hôm nay ta hồi cung thì ngươi đừng mong có chỗ dung thân."
 
Bà ta nói xong, Nhiễm Diên nghe ngoài điện một loạt tiếng bước chân, lông mày chau lại, quay đầu thấy một lão thần mặc quan bào dẫn theo binh sĩ vào điện. Trên mặt nàng lạnh giá, người này chính là Chủng Tế Quắc Kỳ nàng nhắc với Quý Thịnh nên giáng chức trước đây.
 
"À, thái hậu hôm nay muốn làm gì với Chủng Tế?"
 
Nhiễm Diên cười lạnh xem thường, Kiến Dương hành cung cách đây rất xa, Trịnh thái hậu dù biết tin cũng không thể về ngay hôm nay, nhìn đoàn người Chủng Tế đông đảo, lại càng đáng nghi.
 
"Còn chần chờ gì, mau kéo yêu nữ này ra ngoài chém chết!" Trịnh thái hậu không chờ được, gương mặt tinh tế đầy sự vặn vẹo.

 
Quắc Kỳ nghe lệnh, ánh mắt nhìn nàng không khỏi xem thường, vuốt râu nói: "Yêu nữ hại nước, lão phu vì đại Yến cẩn mật bao năm, trước phò tiên đế, sau phụ tân vương, nhưng đại vương nghe lời ngươi mới hạ chức lão phu, giữ lại kẻ như ngươi là họa muôn dân."
 
Giờ Nhiễm Diên bình tĩnh vô cùng, như đang xem trò hài vậy, đôi mắt đẹp lim dim tỏa ra một tia sáng, thanh thanh lạnh lẽo:"Bản phu nhân muốn xem thử, hôm nay ai dám động đến ta."
 
Khí thế đó giống hệt Quý Thịnh, đúng là dọa đám binh sĩ định tiến lên, do dự không dám bước.
 
"A Diên..." Bên giường bỗng vang đến tiếng ho nhẹ khàn khàn, phá vỡ bầu không khí căng thẳng, tim nàng nhảy lên một cái, chỉ bởi vì nghe Quý Thịnh gọi tên nàng.
 
"Thịnh nhi!"
 
"Đại vương!"
 
Không nhìn Chủng Tế đang quỳ trên nền đất, Nhiễm Diện chạy tới bên giường, nắm lấy bàn tay đưa về phía nàng, sự lạnh lẽo thấu xương khiến nàng rơi lệ, nhìn đôi mắt sâu đen láy của hắn, viền mắt càng đỏ.
 
"Thiếp lấy được thuốc cầm máu từ chỗ Vệ Hằng, thiếp đã thử qua, có tác dụng, chàng đừng nói chuyện, để thương y bôi thuốc đi."
 
Chắc là ít khi thấy Nhiễm Diên khóc lóc như vậy, Quý Thịnh cười yếu ớt, ánh sao trong mắt lấp lánh hạnh phúc, rút tay khỏi bàn tay mềm mại nhỏ bé của nàng, đưa đến bên má, nước mắt óng ánh như trân châu rơi xuống tay hắn.
 
"A...Diên, khóc...bởi....vì ta....sao?"
 
Nhìn thấy nàng gật đầu, ý cười trên môi hắn càng sâu, vừa ho, vừa dùng bàn tay lau nước mắt cho nàng.
 
"Đừng khóc...nếu ta chết...chết rồi, A Diên, đáng lẽ....phải vui mới đúng."

 
Bởi vì bị thương tới tâm mạch, hắn nói chuyện liền ho ra máu, Nhiễm Diên sợ đến trợn mắt, càng khóc lớn hơn, tay run run che miệng hắn, nói: "Câm miệng! Vui vẻ gì tên dở này! Chàng chết, thiếp sẽ tìm thật nhiều mỹ nam! Mỗi ngày ngủ với một người!"
 
Nói xong, nàng đã khóc không thành tiếng, bởi vì nàng thấy yêu thương sâu sắc trong đôi mắt hắn. Đó là tình cảm đã che giấu quá lâu, là yêu thương ngấm vào xương tủy mà trước đó nàng luôn lờ đi, giờ khắc này đâm vào tim nàng thật đau, thật đau.
 
"Khụ, được, chỉ cần A Diên sống...vui vẻ là được...khụ!"
 
Hắn nói rời rạc, máu không ngừng tràn ra từ ngón tay nàng, trên gương mặt không còn vẻ uy nghi chỉ còn ôn hòa, hắn yêu thương nhìn gương mặt nàng không chớp mắt, sợ rằng lát sau không còn nhìn được nữa.
 
"Chàng không phải muốn thiếp chôn cùng chàng sao? Tên lừa đảo này, lại lừa thiếp!" Nhiễm Diên nhìn máu tươi đỏ hai tay, nước mắt mờ mịt hiểu được cảm giác tan nát cõi lòng.
 
Quý Thịnh cười khổ, ngậm lấy ngón tay nàng, khục khặc mấy tiếng, hơi thở càng yếu.
 
"Không đành lòng..."
 
A Diên của hắn sợ đau nhất, hắn làm sao nỡ để nàng dùng thuốc độc tự sát, sao cam lòng để nàng tuổi trẻ như vậy mà chôn xuống đất cùng mình, nơi lạnh giá không có mặt trời, hắn tự mình cảm nhận thôi.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận