Bệ hạ, không thể

Chương 8:  Ngực của A Diên
Sau khi chiếc yếm phù dung tơ mỏng bị Quý Thịnh cởi ra, trên người Nhiễm Diên đã không còn một mảnh vải, nàng hoảng sợ dùng cánh tay ngó sen ôm lấy bộ ngực sữa trần trụi, lại thấy Quý Thịnh cầm chiếc yếm của nàng đưa lên mũi ngửi.
“Mùi vị của A Diên thật là thơm.”
Chiếc yếm còn vương hơi ấm cơ thể tràn đầy hương thơm mê người, đó là mùi hương cơ thể thuộc về Nhiễm Diên. Quý Thịnh nhắm mắt lại hít một hơi sâu, sự mê luyến biến thái đã ngấm vào máu, khi mở mắt ra, sâu thẳm trong đôi mắt ánh lên sự nguy hiểm.
Bắt lấy cổ tay nhỏ che trước ngực của Nhiễm Diên, hơi dùng sức ép cao lên đầu, đến khi bộ ngực kiều diễm hoàn toàn phơi bày trước mắt, phút chốc hô hấp của Quý Thịnh trở nên nặng nề.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai luồng vú tròn trịa trắng tuyết như ngọc dựng đứng lạ thường, giống như trái đào hồng hồng vậy, một điểm đỏ thẫm kiều mị nhô lên, khiến hắn không nhịn được muốn nếm thử.
“Buông ra! Không được nhìn!”

Ánh mắt hắn âm u như lang sói, dường như một giây tiếp theo thôi là có thể xé xác nàng. Nhiễm Diên cảm thấy nhục nhã mà tức giận, giãy giụa không ngừng, nhưng nào biết lúc giãy giụa, khối vú lả lướt cũng động nhanh, đầu núm đỏ bừng khiến lòng Quý Thịnh dao động.
Lực khống chế của hắn vững như Thái Sơn, không dễ dàng dao động, cuối cùng vẫn thua trên người Nhiễm Diên, thuận tay cầm chiếc áo tơ lụa thủy sắc giao tiêu rơi trên giường, quấn từng vòng từng vòng quanh cổ tay mảnh khảnh của Nhiễm Diên, nàng chống cự kêu lên, nhưng hắn vẫn lấy đầu kia của tấm voan trói nàng vào thành giường.
“Lần này A Diên sẽ ngoan rồi.”
Hắn cười nhẹ một tiếng, dung nhan đẹp đẽ như ngọc đầy thong dong, khẽ xoa khuôn mặt tức giận đến ửng đỏ của Nhiễm Diên, rồi vội vàng thưởng thức hai khối tròn trịa kia.
Hai tay bị trói chặt, hai chân cũng bị Quý Thịnh kẹp trong quần, Nhiễm Diên hoàn toàn trở thành món đồ chơi trong lòng bàn tay hắn: “Quý Thịnh, tên khốn kiếp nhà ngươi! Đồ biến thái! Một ngày nào đó ta sẽ giết ngươi!!”
Thứ mềm mại trong tay, Quý Thịnh mắt điếc tai ngơ để Nhiễm Diên chửi bậy, bàn tay nắm khối đẫy đà nhẹ nhàng chậm rãi nắn bóp, thế hắn mới biết, lột sạch Nhiễm Diên ra còn có thứ đẹp hơn khuôn mặt nàng.
“Ngực A Diên thật là ấm hơn cả ngọc, mịn như mỡ đông, khiến bản vương yêu thích khó buông tay.”
Bản chất tên Quý Thịnh này là biến thái trời sinh, hai tay vuốt ve đầu nhũ dần dần mạnh bạo hơn, vui sướng ra sức giày xéo nhũ thịt mềm mại, day đến khi Nhiễm Diên không kìm được thốt ra.
“Ưm!”
Nhiễm Diên nhíu chặt đôi mày không khỏi hốt hoảng, nam nhân vỗ về chơi đùa hoàn toàn khác với thường ngày tự mình xoa nắn, đầu ngón tay hơi lạnh ngang tàng làm nhục, ngoài đau, còn có một cảm giác tê dại khó nói thành lời…
Theo bản năng nàng chống cự luồng điện quỷ dị này.
Nhưng Quý Thịnh được một tấc lại muốn lấn một thước, hắn cúi người, môi mỏng khẽ cắn môi đỏ của Nhiễm Diên, thoáng nhìn lúm đồng tiền xinh đẹp bướng bỉnh của nàng thì cười dời môi đi, gáy ngọc đẹp đẽ như thiên nga của giai nhân cũng không rảnh, Quý Thịnh sớm đã không nhịn được cắn lên, mút một cái xấu xa, sau đó lại là một dấu vết ám muội.
“Á ~ Đau quá, ngươi… ngươi đừng cắn!”

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lưỡi ấm nóng cực kỳ linh hoạt, sau tiếng kêu khẽ của Nhiễm Diên, chợt thay đổi dịu dàng gợi tình, nhẹ nhàng mút xương quai xanh tinh xảo của nàng, thân thể mềm mại tản ra mùi thơm tức khắc cứng đờ, chiếc lưỡi ẩm ướt nhanh chóng chuyển đến ngực nàng, liếm nhũ thịt phiếm hồng, nhuộm một mảng trong suốt, khi lưỡi to hung hãn quấn lấy, trái anh đào nhỏ cương cứng dựng thẳng.
Nhiễm Diên nín nhịn đã lâu, cuối cùng không kìm được rên lên tiếng yêu kiều.
“Ưm a ~”
Tiếng non nỉ mềm mại đầy ai oán, cứ làm loạn bên tai Quý Thịnh mãi, răng khẽ cắn lên đầu nhũ, nắm chặt vòng eo mảnh mai của nàng nhấp mạnh như dệt cửi, không thể kiềm được hạ thân đâm vào hoa tâm nóng rực mướt mát của nàng.
 
Cái quần lụa mỏng khó lắm mới che phủ được hai chân, vật lớn cứng như đá này vô cùng nguy hiểm, chạm vào nơi mềm mại nhất giữa hai chân nàng vô cùng đau đớn, không chờ nàng từ từ đón nhận, cái thứ hung hiểm như vậy không biết sẽ lợi hại tới mức nào!
 
"Á ~ Đừng nhấn vào nữa, người húc ta đau quá ~ Mau rút ra đi!"
 

Đôi mắt ngập ánh nước lóng lánh, nước mắt chảy xuống khiến vẻ cứng cáp giảm đi, còn thêm vài phần sợ hãi nam nhân này, cổ tay nàng vùng không thoát sự trói buộc, giống như con thú nhỏ không thoát được cái bẫy. Quý Thịnh cong môi đưa thân lên, dùng lòng bàn tay vẽ vòng tròn trên cái bụng bằng phẳng trắng như tuyết của nàng, cảm nhận sự run rẩy của nữ nhân dưới thân.
 
"Cứng lắm rồi, A Diên có muốn xem không?"
 
Nụ cười tà tứ, giữa răng môi dường như vẫn ngập đầy hương thơm trên ngực nàng, vô cùng lưu luyến.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận