Sớm biết rằng sẽ trao đổi thân thể với cẩu hoàng đế thì lúc trước không dùng sức đâm vào như vậy.
Hiện giờ cũng đau chết nàng……
Liễu An Dung ở trên giường hối hận không thôi, khi đau đến gào khóc, một tên mỹ nam mặc đồ trắng mang theo hòm thuốc chậm rãi tới.
Liễu An Dung chưa từng thấy nam tử xinh đẹp như vậy, bạch y tiến đến gần mặt mày hắn như họa, da thịt như tuyết, một mái tóc dài màu đen buộc ở phía sau, cả người phiêu nhiên như trích tiên.
Mỹ nhân như vậy thế nhưng là thái y?! Không phải là Tạ Trạch âm thầm nuôi nam sủng chứ……
“Thần tới muộn, xin bệ hạ tha tội.”
Thấy mỹ nhân phải quỳ bái, Liễu An Dung vội vàng xua tay: “Vô tội vô tội!” Này vừa động đậy lại kéo tới miệng vết thương bên hông rồi.
“Bệ hạ chớ có động đậy, trước tiên thần băng bó miệng vết thương cho người.” Hắn nói rồi vén quần áo Liễu An Dung lên.
“Từ từ!” Liễu An Dung khẩn trương mà ngăn lại.
Thấy sắc mặt bệ hạ đỏ lên, trán đổ mồ hôi không ngừng, Mặc Bạch ôn nhu nói: “Là thần chạm vào làm đau bệ hạ sao?”
“Ngươi…… Tiếp tục đi……” Dù sao cũng là thân thể của cẩu hoàng đế, bị nam nhân nhìn cũng không vấn đề.
Liễu An Dung hiên ngang lẫm liệt mà cởi áo ngoài ra.
Miệng vết thương sâu, máu chảy không ngừng, Mặc Bạch vội vàng dùng băng gạc băng bó cầm máu, còn sai dược đồng bốc thuốc sắc thuốc, đi theo sau đưa thuốc tới trước mặt Liễu An Dung.
“Thần phục hầu bệ hạ uống thuốc.”
Thái y thật tuấn lãng, thật tri kỷ, thật ôn nhu……
Trái tim thiếu nữ của Liễu An Dung bùm bùm mà nhảy dựng lên, tức khắc eo không nhức, chân không đau, cả trái tim cũng rộn ràng.
“Thần bắt mạch cho ngài.” Ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng mà để ở trên cổ tay Liễu An Dung, cảm giác ấm áp nháy mắt truyền đến từ đầu ngón tay
Mặc Bạch trầm ngâm một tiếng nói: “Nhịp tim bệ hạ đập thật nhanh, gương mặt đỏ bừng, thân thể nóng lên.
Chỉ sợ đây là miệng vết thương nhiễm trùng gây sốt.”
Lúc Liễu An Dung xuân tâm xôn xao, Tạ Trạch lại bắt đầu trải qua cuộc sống địa ngục bi thảm.
Ầm ĩ một chuyện Thục phi ám sát bệ hạ, việc Thục phi bị điên điên khùng khùng được người khác phóng đại truyền đi.
Ban đầu nghĩ rằng có thể đi theo chủ tử trải qua cuộc sống phú quý, dưới sự tức giận Thu Hà đến cậy nhờ Nhu Phi, vốn là bọn cung nữ thái giám Thu Thủy cung thấy chủ tử chọc giận Hoàng Thượng, đời này chỉ sợ không cách nào chuyển mình, nói lời sắc bén với hắn, cực kỳ thất lễ lạnh nhạt.
Vị Thiên Tử vẫn luôn được mọi người a dua nịnh hót này lần đầu tiên nhận được sự xem thường và chế giễu từ người khác, hơn nữa hắn còn nghe các cung nữ tám chuyện nói rằng “Bệ hạ thích nam nhân, cực kỳ ái muội với thái y” tai tiếng, ở dưới sự tức giận buồn bực cực độ, Tạ Trạch người có thân thể luôn cường tráng ngã bệnh.
Một bệnh như núi đảo, thật đáng buồn chính là người bên cạnh thấy đều chê cười hắn.
Ngày nọ, khi Tạ Trạch thấy trên váy áo dính đầy máu tươi đỏ thắm, hắn hoảng loạn.
Hay là nữ nhân đáng chết này có bệnh?
Hắn chịu đựng cơn đau quặn bụng truyền đến đau muốn chết được, gắt gao mà bắt được một vị cung nữ tới đưa cơm, hung tợn nói: “Ta là công chúa Tây Cẩm, nếu ta chết rồi, Tây Cẩm tuyệt sẽ không tha cho các ngươi, mau thông báo cho bệ hạ! Khiến nàng tới gặp ta!” người hắn đẫm máu, quần áo xộc xệch, tóc đen rối tung dáng vẻ làm cho người ta sợ hãi, cung nữ khiếp sợ.
Khi Liễu An Dung mới trở thành Tạ Trạch, đụng phải một loạt vấn đề đau đầu, ví dụ dưỡng thương như thế nào, tắm rửa làm sao, đi nhà xí thế nào, đặc biệt là hạ thân chỗ nhiều ra thêm một cái JJ, còn thường thường sẽ cương lên…… Đương nhiên, khi nhìn thấy mỹ mỹ Mặc Bạch, tất cả khó xử đều không phải vấn đề! Nàng muốn cùng Mặc Bạch thật là thân cận, bồi dưỡng tình cảm một chút!
Liên tiếp mấy ngày, Liễu An Dung luôn lấy lí do thân thể không khỏe triệu kiến Mặc Bạch tiến cung bắt mạch.
Con ngươi của hắn giống như nước chảy dịu dàng yên tĩnh, vẫn luôn tinh tế săn sóc với nàng, trên mặt luôn luôn giữ nụ cười ấm áp.
Liễu An Dung càng nhìn càng cảm thấy đẹp mắt, đặc biệt là khi bắt mạch, nàng luôn trộm ăn đậu hũ trên tay của hắn, haha.
Thấy bệ hạ nhìn mình nóng bỏng chăm chú, Mặc Bạch nghi hoặc hỏi: “Bệ hạ, vết thương trên eo đã bình phục, không cần triệu kiến vi thần bắt mạch mỗi ngày……”
“Nhưng…… Ái khanh, ta đây…… đau ở đây……” Liễu An Dung làm bộ dạng mảnh mai, chỉ vào trong lòng mặt ửng đỏ nói.
Nhìn một đại nam nhân đang ở trước mặt mình làm bộ dạng nữ nhi thẹn thùng, Mặc Bạch luôn luôn ôn nhuận như ngọc lập tức thấy xấu hổ, hắn nhớ tới gần đây trong cung lưu truyền lời đồn “Bệ hạ thích nam nhân” sắc mặt sầm xuống, hơi lui về phía sau một bước.
Liễu An Dung nhỏ giọng đi, không khỏi cầm tay Mặc Bạch, nhẹ nhàng nói: “Thật ra ta……”
“Bệ…… Bệ hạ! Thục Phi ngã bệnh!” Cung nữ ngẩng đầu liếc mắt nhìn lén một cái, thấy bệ hạ liếc mắt đưa tình nắm chặt tay thái y, không khỏi nghĩ đến lời đồn không phải là giả! Bệ hạ thực sự thích nam nhân!
Bị phá hỏng chuyện tốt, Liễu An Dung trợn trắng mắt nói: “Hắn bị bệnh thì bị bệnh, liên quan gì đến ta!”
Thấy bệ hạ tức giận, cung nữ sợ hãi mà quỳ rạp xuống: “Thục phi nương nương chảy rất nhiều rất nhiều máu! Hơn nữa nói nếu ta chết rồi, Tây Cẩm tuyệt sẽ không tha các ngươi.”
“Cái gì? hắn muốn chết? Hắn sinh bệnh đã bao lâu? Làm sao không ai cho ta biết?” Dù sao cũng là thân thể của mình, tưởng tượng đến bản thân người đầy máu, Liễu An Dung gấp đến độ xoay quanh, trực tiếp cầm tay Mặc Bạch, “Mặc Bạch, mau cứu hắn!”.