Hai người sớm chiều qua lại, đôi bên đều không phát giác, bản thân sinh ra một loại cảm xúc khác với đối phương.
Bọn họ so với bất kể kẻ nào đều hiểu rõ đối phương, biết được trên người bọn họ dù là một cái bớt nhỏ.
Dần dần, hai người tâm tâm tương tích, rồi ngại với thân phận của nhau không nói ra.
Nhưng mà đêm nào đó, có vị khách không mời mà đến đánh vỡ hết thảy yên lặng.
“Tạ Trạch sủng ngươi như vậy, ngươi tìm cơ hội ám sát hắn một lần nữa đi đi, ta đã bàn bạc xong với phụ hoàng ngươi, thời gian cụ thể liền định ở ngày sứ giả Tây Cẩm đến.” lòng Tạ Trạch trầm xuống, hắn vạn lần không ngờ Tây Cẩm thế nhưng cấu kết cùng hoàng đệ của mình làm việc xấu, ý đồ ám sát hắn, “Thành công, thì bổn vương hứa cho ngươi tự do, ngươi có thể trở về Tây Cẩm.”
Tạ Trạch trầm thấp nói: “Được, ta đã biết.” Hắn giả vờ đồng ý, chuẩn bị âm thầm tìm hiểu nguồn gốc, đem người rắp tâm gây rối một lưới bắt hết.
Nhưng mà, tính toán như vậy ngày hôm sau hắn thức dậy lại phát hiện mình trở về nguyên thân.
Sau đó hai người trải qua mấy ngày yên ổn, với việc sau khi trở lại nguyên thân, Tạ Trạch không nổi giận đùng đùng mà khiến nàng đầu sỏ gây tội bại hoại thanh danh của hắn giải vào đại lao, hơn nữa nghiêm khắc thẩm vấn, Liễu An Dung lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Thấy Liễu An Dung như bình thường lui tới ăn uống pha trò, vô tâm vô phế, lấy danh sủng phi tức giận đến mức các phi tử bị biếm lãnh cung, Tạ Trạch khó nén được hoài nghi, nhỏ giọng hỏi: “Muốn về Tây Cẩm sao?”
Liễu An Dung ngẩn ra một chút, nhẹ nhàng nói: “Muốn……” Mấy ngày nay, phụ hoàng phái người hầu tới đã âm thầm liên hệ nàng nhiều lần, để cho nàng tự tay đâm kẻ thù nước nhà ngã xuống.
Làm như vậy, thì nàng có thể đạt được tự do, về nhà……
Nửa tháng trước, rõ ràng nàng ôm quyết tâm qua một lần ám sát hắn phải chết.
Nhưng nửa tháng sau ở kinh thành, nàng lại do dự.
“Ngươi còn thích Mặc Bạch sao? Nếu thích trẫm……” Tạ Trạch khó có thể mở miệng nói tiếp.
Hắn phát hiện mình vậy mà muốn nàng ở lại Nam Chu, cho dù là tự mình đưa cho nàng nam nhân mà nàng thích.
Liễu An Dung lắc lắc đầu: “Ngươi không nhắc tới Mặc Bạch, ta cũng quên mất……”
Tạ Trạch nghe nói vậy, lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng mà thấy sắc mặt Liễu An Dung tái nhợt, hắn phức tạp hỏi: “Nàng có tâm sự gì sao? Có thể nói ra cho ta nghe……”
Vấn đề như vậy, Liễu An Dung hoàn toàn không trả lời được.
Làm địch quốc công chúa, ở giữa nước nhà và tâm tư bản thân, nàng nên lựa chọn cái nào đây…… Nếu nàng nói cho Tạ Trạch kế hoạch ám sát hắn của Tây Cẩm chính là nàng phản bội Tây Cẩm và phụ hoàng, nếu lựa chọn ám sát…… Chỉ nghĩ như vậy, tim Liễu An Dung liền đau nhói.
Nàng phát hiện bản thân thích Tạ Trạch lúc nào không hay, khi hắn ưu phiền vì chính sự, nàng cũng vì chính sự ưu phiền, hy vọng bản thân có thể giúp sức một phần, vì hắn phân ưu gỡ khó khăn.
Khi hắn cười đến thoải mái, không hiểu sao nàng cũng cười theo.
Nhưng hắn chán ghét nàng mà, sở dĩ không nghiêm trị nàng vài lần đại bất kính, không ngoài việc sứ giả Tây Cẩm sắp tới, nàng thân là công chúa làm sao có thể bị đánh nhốt vào địa lao chứ...
Còn ít ngày nữa là sứ giả Tây Cẩm đến, từng bước tới gần.
Trước một đêm, hai người đều mất ngủ.
Tạ Trạch nắm chặt quyền, thấp giọng phân phó: "Ngày mai nhớ rõ âm thầm mai phục, nếu xuất hiện biến cố, một lưới bắt hết thích khách"
"Bệ hạ nếu biết ngày mai có nguy hiểm, việc gì phải tự mình mạo hiểm chứ."
Tạ Trạch nhẹ nhàng lắc đầu.
Hắn vẫn luôn muốn biết chuyện ám sát này, đến tột cùng Liễu An Dung có tham dự hay không, nàng có hận hắn tận xương hay không, vì báo thù cho nước nhà, tự mình ám sát hắn.
Hắn muốn biết tấm lòng nàng, muốn biết suy nghĩ thực sự trong lòng nàng.
Nàng sẽ lựa chọn ám sát ta sao?
Lần cung yến này, là thời cơ ám sát tốt, bởi vì Liễu An Dung ngồi ở vị trí bên trên cách Tạ Trạch gần nhất.
Bên kia là phụ hoàng cẩn thận dặn dò, huyết hải thâm thù nước nhà, bên này lại là người thương.
Liễu An Dung làm sao cũng không lựa chọn được, cũng không thể lựa chọn.
"Công chúa, người lại do dự cái gì!" Thấy trên cung yến Liễu An Dung vẫn luôn không động thủ, sứ giả bí mật truyền âm nói, "Nam chu và quốc gia của ta có huyết hải thâm thù, vì sao công chúa trì trệ không động thủ! Người quên dặn dò của bệ hạ rồi sao! Người không muốn về Tây Cẩm sao?!"
Thấy Liễu An Dung không dao động, thậm chí bưng kín lỗ tai, hắn giận không tranh cãi nữa nói: "Được rồi, thần tự mình động thủ."
Liễu An Dung ngây ra hết sức, sứ giả tiến lên một bước, giả mù sa mưa nói: "Bệ hạ, đây là tranh phong cảnh quốc gia của ta dâng lên, dựa vào non sông hoàn mỹ Tây Cẩm mà vẽ ra.."
"Ồ?" Tạ Trạch nheo nheo mắt nói, "Trình lên đây xem."
Sứ giả đến gần Tạ Trạch, ngay trước mặt hắn chậm rãi mở bản đồ ra, vào lúc Tạ Trạch mải xem tranh phong cảnh, hắn rút chủy thủ được giấu ra.
Bỗng nhiên Liễu An Dung nhìn thấy hiện lên ánh sáng bạc, trái tim nhảy lên.
Khoảng cách như vậy, không hề phòng bị Tạ Trạch căn bản không có chỗ tránh.
Nàng nghĩ cũng không nghĩ, toàn bộ thân mình nhào về phía Tạ Trạch, đẩy ngã Tạ Trạch trên mặt đất, mà bụng bị chủy thủ hung hăng đâm vào.
Sứ giả hoảng hốt, tay run lên, rút chủy thủ ra, máu tươi phun tung toé lên mặt hắn.
Hắn khẩn trương nói: "Công chúa, công chúa!"
"Cút ngay!" Tạ Trạch một tay đẩy sứ giả ra, hoảng loạn mà ôm Liễu An Dung vào trong ngực: "An dung, An dung..." Hắn sớm chuẩn bị kế sách chu toàn, sao có thể trúng kiếm đây! Cái đồ ngốc, sao lại ngây ngốc mà bổ nhào về phía trước người hắn chứ!
Liễu An Dung cười nhạt với hắn một cái, vươn tay nhẹ nhàng mà vuốt gương mặt hắn: "Đây là lần đầu tiên ngươi gọi tên của ta.
Thực xin lỗi...!Ta không nói sớm nói cho ngươi...!Thực xin lỗi...!Ta thật sự không biết nên lựa chọn như nào..."
Nàng nhìn thoáng qua sứ giả, nhẹ nhàng nỉ non nói: "Chuyện ám sát này từ bỏ đi, buông tay đi...!Nam chu cần hắn...!Nói với phụ hoàng, là nhi thần bất hiếu, thẹn với Tây Cẩm..." Nói xong, tay nàng nhẹ nhàng rũ xuống, chìm vào hôn mê..