Bệ hạ, nhận mệnh đi!
Tác giả: Ngũ Sắc Long Chương
Editor: Mia Tree
Truyện được edit tại: miatree0402.wordpress.com
-----
Chương 42. Bị khuất nhục (2)
Thời tiết tại kinh thành tuy không quá lạnh, nhưng theo từng trận gió đông bắc thổi đến, cảnh vật cũng trở nên xơ xác tiêu điều, gió cuốn từng đám lá khô vàng rơi rụng đầy mặt đất tung lên không trung, không ngừng quay cuồng rít gào trong sân viện.
Thế nhưng, ngay cả cái giá lạnh mùa thu cũng bị chặn lại ngoài cửa. Trong phòng tuy rằng vẫn chưa nhóm lửa, thảm nhung Ba Tư lại đã hoàn toàn ngăn cách hàn khí truyền đến từ mặt đất. Rượu ngon tinh nhưỡng đến từ Tây Nhung càng khiến người uống vào cảm thấy như có một ngọn lửa dâng lên từ đáy bụng.
Tuyên đế nhắm chặt hai mắt, cảm thụ dưới thân không ngừng bị va chạm nghiền nát. Khoái cảm lũ lượt kéo tới, lúc tưởng chừng như đã lên tới đỉnh điểm của cao trào, thì thân thể lại bị cuốn vào một đợt sóng tình khác càng mạnh mẽ kích thích hơn.
Tuyên đế bị đưa đẩy đến mất khống chế mà phóng tiết trên người Tàng Vân thái tử. Lúc hắn xuất tinh, hậu đình cũng vô thức mà co rút mãnh liệt, khiến cho Tàng Vân thái tử cầm giữ không được, kịch liệt thúc tới vài cái, một cỗ chất lỏng ấm nóng liền xông thẳng vào trong cơ thể Tuyên đế, đem bụng hắn nhồi đến trương lên. Toàn thân Tuyên đế đều run rẩy, ngón chân gắt gao cuộn tròn, mười ngón đều bấu chặt vào cơ bắp đang sôi sục của Tàng Vân thái tử.
Biểu hiện như vậy so với dùng xuân dược càng kích thích hùng phong nam nhân trỗi dậy. Tàng Vân thái tử nằm ở trên người hắn thở dốc một trận, sảng khoái cười nói: "Hoàng đế bệ hạ thật nhiệt tình, xem ra cô vương so với vị hoàng hậu kia của ngươi càng có thể khiến ngươi thỏa mãn? Chỉ tiếc chỗ nghỉ ngơi trước mắt không thích hợp, chờ sau khi chúng ta trở lại vương cung, cô vương chắc chắn tận lực chìu chuộng, khiến ngươi sung sướng đến hoàng đế cũng không muốn làm......"
Tuyên đế đã tỉnh táo trở lại, hừ lạnh một tiếng, mặt vô biểu tình mà quay đầu đi. Nhưng thứ vẫn còn lưu lại trướng đầy trong bụng khiến hắn không thể trốn tránh hiện thực thê thảm.
Tàng Vân thái vừa nói vừa rút ra khỏi thân thể Tuyên đế. Đồng tử Tuyên đế bỗng nhiên thu nhỏ lại, nhưng thân thể vẫn duy trì yên lặng, một chút cử động cũng không dám. Theo kinh nghiệm của hắn, nếu lúc này mà cử động, ngược lại sẽ làm cho đối phương càng thêm hưng phấn. Nếu thật để Tàng Vân thái tử thượng hắn một đêm, hắn sợ đến lúc đó, ngay cả muốn nâng tay cũng khó khăn, càng miễn bàn đến chuyện tìm được cơ hội chế trụ y.
Hắn cần tiết kiệm thể lực.
Tuyên đế lẳng lặng nằm trên mặt đất, cực lực xem nhẹ động tĩnh truyền đến từ dưới thân. Tàng Vân thái tử bỗng nhiên cầm lấy phân thân của hắn, dùng đầu ngón tay chậm rãi xoa nắn, trên tay y toàn là vết chai do luyện đao lưu lại, cơ hồ muốn phá hư da thịt non mềm ở chỗ kia. Động tác của y khiến Tuyên đế lập tức lại cứng lên, từ trong cổ họng tràn ra từng tiếng nức nở.
Thân thể khó khăn lắm mới bình tĩnh trở lại, phút chốc liền bị cuốn vào bể dục một lần nữa. Trong lòng Tuyên đế thật hận bản thân phóng đãng, không thể quản được khối thân thể này. Tàng Vân thái tử thấy hắn rốt cuộc lại hứng khởi, liền buông tay ra, một tay kéo mở chân hắn, theo tư thế giao hợp đem Tuyên đế lật người xuống, biến thành quỳ sấp, hung hăng xông vào lần nữa.
Tư thế như vậy so với tiến vào từ chính diện càng thêm sâu, hoàn toàn đi vào đến tận gốc, hai túi cầu phía dưới hung hăng đánh vào cặp mông sưng đỏ của Tuyên đế, phát ra tiếng vang thanh thúy. Nhưng thanh âm kia lại nhanh chóng bị tiếng nước dâm mị cùng với tiếng nức nở đứt quãng của Tuyên đế thay thế.
Tàng Vân thái tử càng thêm hưng phấn, vươn tay cầm lấy vật phía trước của Tuyên đế giúp hắn thư giải, mang theo vài phần mê mẩn dỗ dành nói: "Sau khi trở về vương cung, ta liền chính thức lập ngươi làm phi. Chúng ta sẽ cùng nhau ở trên thảo nguyên rộng lớn, dưới bầu trời xanh chăn thả gia súc, làm những chuyện chưa từng làm...... đến lúc ấy ngươi cũng không cần đè nén, thoải mái mà kêu lên cho ta nghe, không cần che che dấu dấu sợ có người nghe thấy. Trên thảo nguyên còn có thể cưỡi ngựa......"
Y kích động đến không ngừng đưa đẩy, tiếng va chạm vang lên trong phòng càng thêm hung hãn: "Ta nghe nói bệ hạ cũng biết cưỡi ngựa, bất quá ngựa Trung Nguyên quá hiền lành ngoan ngoãn, không bằng liệt mã nơi thảo nguyên hung hãn bất tuân. Ngươi nếu không dám cưỡi, ta liền cùng ngươi ngồi chung một con ngựa, ở trên lưng ngựa mà làm việc này, sẽ là một phen đầy tư vị......"
Nếu là thường ngày, Tuyên đế nhất định sẽ mắng y một câu "Nằm mơ!". Thế nhưng sự thật trước mắt khiến hắn nói không nên lời, thậm chí cũng nghe không rõ Tàng Vân thái tử lầm bầm lầu bầu cái gì, trải qua hai lượt công kích, đầu óc hắn đã dần trở nên mơ hồ.
Bị bắt tiết tinh không biết bao nhiêu lần, thân thể Tuyên đế đã mất khả năng cảm nhận khoái cảm, vật ủ rũ giữa hai chân bị nhào nặn đến đỏ bừng, truyền đến từng trận đau đớn như bị kim đâm, toàn thân đẫm mồ hôi cùng ô dịch nhầy nhụa, hương khí thanh khiết nguyên bản đã hóa thành một mùi tanh nồng, eo cùng mông mất đi tri giác, thậm chí hắn không còn cảm giác được bản thân bị làm thành bộ dáng gì.
Nhưng chân hắn đã lặng yên mà dẫm lên một thứ sắc bén lạnh lẽo. Dưới sự che chở của thảm nhung mềm mại, hắn dùng đầu ngón chân kẹp lấy lưỡi đao, từng chút một tiến về phía tay trái có thế cử động. Động tác của hắn cực kỳ chậm rãi, Tàng Vân thái tử một chút cũng không phát giác, như cũ say mê mà thể nghiệm mỹ diệu bên trong thân thể hắn.
Lưỡi đao kia cực lạnh, lúc chân Tuyên đế kẹp lấy, liền cảm giác một cỗ hàn khí từ huyệt Dũng Tuyền xông thẳng tới huyệt Bách Hội, tâm tư lập tức thanh tỉnh lại rất nhiều. Hắn rũ mắt thấy động tác cuồng bạo của Tàng Vân thái tử, liền vươn tay phải ôm lấy cổ y, cố ý đè thấp giọng, mang theo vẻ kiều mị yêu dã chưa từng có mà kêu lên: "Thái tử, trẫm...... ngực trẫm thật ngứa, ngươi thay trẫm liếm một chút......"
Ánh mắt cực mãnh liệt cùng môi lưỡi ấm nóng của Tàng Vân thái tử đồng loạt rơi xuống trên ngực hắn. Tuyên đế phối hợp động tác của y mà than nhẹ, chậm rãi đong đưa vòng eo, tỏ vẻ say mê sa vào tình dục, chân lại không ngừng đem thanh đao kia hướng về phía trước. Tay hắn rốt cuộc chạm được lưỡi đao lạnh lẽo, liền không chút do dự rạch một nhát vào mông của mình ― chỗ không phải là yếu điểm trên cơ thể, cũng không ảnh hưởng đến hoạt động, vết rạch lại có thể đánh thức lý trí của hắn.
Trong mắt Tuyên đế rốt cuộc hiện ra thần sắc tỉnh táo, tay trái nắm chặt chuôi đao, từ từ điều chỉnh hô hấp, huyệt khẩu không ngừng co rút, chờ đợi đến lúc Tàng Vân thái tử phóng xuất, liền chính là cơ hội để ra tay, bởi vì lúc ấy cơ thể y sẽ rơi vào trạng thái lơi lỏng thiếu phòng bị nhất. Thế nhưng ngay tại thời điểm quan trọng này, ngoài cửa lại bỗng nhiên truyền đến một trận ồn ào, có tiếng người gõ cửa từ bên ngoài.
Tàng Vân thái tử lập tức cảnh giác, động tác dưới thân cũng vì vậy mà dừng lại, đang muốn đứng lên hỏi chuyện, bên cổ chợt thấy một trận lạnh lẽo xuyên thấu vào da thịt. Tay phải của Tuyên đế gắt gao ấn xuống xương cổ y, lưỡi đao trên tay kề sát vào gáy y, cười lạnh một tiếng: "Thái tử không cần lộn xộn, trẫm thật sự nhát gan, ngươi mà cử động, nói không chừng đao này liền đâm xuống."
Thân thể Tàng Vân thái tử căng thẳng, hơi nhích nhích cổ, lưỡi đao trong tay Tuyên đế lập tức ấn xuống, cắt ra một đường máu, nhàn nhạt nói: "Thái tử trước đem người bên ngoài đuổi đi, bằng không trẫm thật sự sẽ động thủ. Dù sao trẫm đã có hoàng tôn, không cần lo lắng hậu sự, Thái tử thì khác, ngay cả bảo tọa cũng chưa sờ qua, liền như vậy muốn chôn cùng trẫm sao?"
Tàng Vân thái tử quả nhiên ngừng lại, hướng ngoài cửa kêu lên: "Cô vương nơi này có việc, ngươi trước lui ra!" Người nọ lại không lui xuống mà cách cửa phòng nói: "Bên ngoài xông tới rất nhiều binh mã không dễ ứng phó, Thái tử cần phải nhanh chóng tính toán, vẫn là nên lấy hoàng đế kia làm con tin......"
Tuyên đế trong lòng kinh hỉ không thôi, tay hơi phát run, ở trên cổ Tàng Vân thái tử cắt thêm một đường vết thương. Tàng Vân thái tử liếc mắt, mạnh mẽ thúc về phía trước một cái, đâm cho Tuyên đế kêu rên thành tiếng, toàn thân run rẩy. Thế nhưng cái tay kia của Tuyên đế vẫn nắm chặt loan đao đè trên cổ y, tiếp tục cắt vào da thịt y vài đường, máu tươi theo vết đao nhiễu xuống thành từng giọt.
Tàng Vân thái tử phảng phất như không hề để ý đến đau đớn nơi cổ mình, nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng sáng: "Cô vương thật là đã xem thường bệ hạ, không thể tưởng được bệ hạ còn dư sức lực làm bị thương cô vương...... Bất quá trước mắt nếu là thủ hạ của ngươi tới đón, ngươi có dám mang bộ dạng thế này mà đi gặp bọn họ?"
Tuyên đế không chút dao động, để ngoài tai tất cả lời chế giễu của Tàng Vân thái tử, đôi tay vững vàng chặn lấy cổ y, chỉ còn chờ kết quả từ bên ngoài.
Tại lúc hai người đang giằng co, một cơn gió lạnh bỗng nhiên thổi vào trong phòng. Tuyên đế bị rùng mình, lại không dám cử động dù chỉ một chút, hai mắt nhìn chằm chằm cổ Tàng Vân thái tử. Thân thể hai người vẫn còn dính chặt với nhau, bất cứ một động tác nhỏ nào cũng đều sẽ kích thích đến hắn, ảnh hưởng đến lực đạo trên tay cùng vị trí lưỡi đao.
Nhưng ngay sau đó, hắn rốt cuộc không thể tiếp tục duy trì, bởi vì ánh mắt hắn đã bắt gặp một người, mà người nọ khoảnh khắc vừa nhìn thấy hắn liền lập tức cứng ngắc tại chỗ, môi không tiếng động mà khép mở, trên mặt lộ ra thần sắc hoảng loạn.
Tàng Vân thái tử là người đầu tiên phát hiện dị trạng của hắn, chớp thời cơ nắm lấy cổ tay hắn ấn xuống thảm, liếm đôi môi khô nóng cười nói: "Bệ hạ đã không còn sức lực đi? Cô vương vẫn luôn chờ thời khắc này. Mới vừa rồi bệ hạ bị cô vương làm lâu như vậy, sao còn có thể đủ sức mà cầm đao?"
Ngay lúc y còn đang muốn tiếp tục trêu đùa, cổ tay bỗng nhiên đau xót, máu tươi ồ ạt phun ra, một thanh trường kiếm mỏng manh đã đâm xuyên qua cổ tay y. Tàng Vân thái tử rốt cuộc ý thức được trong phòng có người, lại không thể nhìn thấy thích khách phía sau, tay trái mang theo khí thế sấm sét hướng về cổ họng Tuyên đế.
Nhưng động tác của y vẫn chậm một bước, chỗ bị y chế trụ đã không phải là chiếc cổ yếu ớt của Tuyên đế nữa, mà là lưỡi đao tắm đầy máu tươi. Động tác của y bị lưỡi đao cản trở, thanh kiếm đang cắm trên cổ tay phải liền bị người thu trở về, nhanh chóng từ sau lưng đâm thẳng vào vị trí trái tim, mũi kiếm xuyên qua ngực xoay chuyển một vòng, Tàng Vân thái tử ngay cả một tiếng cũng chưa kịp kêu lên, đã bị lấy đi tính mạng.
Khoảnh khắc Tàng Vân thái tử tắt thở, cơ thể liền co giật mà tiết tinh vào trong cơ thể Tuyên đế. Tuyên đế trước đó đã bị y phóng xuất một lần, lúc này lại bị bắn vào lần thứ hai, tinh dịch không chỗ chứa liền trào ngược ra bên ngoài. Thảm trạng của Tuyên đế quả thật không từ nào diễn tả hết được, bất kham đến không nói nên lời.
Cũng không biết Tuyên đế lấy sức lực từ đâu, lập tức đẩy ra xác của Tàng Vân thái tử, đối với người vừa tới hỏi: "Phượng khanh ngươi đã tới, bên ngoài có tất cả bao nhiêu người?"
Sắc mặt Phượng Huyền lúc trắng lúc đỏ, vội vàng ném kiếm, cởi xuống áo ngoài khoác lên cho Tuyên đế: "Bên ngoài là Tạ sứ quân mang theo năm mươi ngự lâm quân đang cùng thích khách Tây Nhung giao chiến. Thuần Vu đại nhân kêu thần đi theo Tạ sứ quân...... Thần thật sự vô năng, để bệ hạ chịu nhục......" Y kích động đến nghẹn ngào, nói không ra lời, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống, hận chính mình không thể tới sớm một chút, mới khiến cho Tuyên đế bị khuất nhục như vậy.
Tuyên đế đem quần áo tùy ý phủ lên người, trầm giọng nói: "Khóc cái gì, có thể giết được Tàng Vân thái tử là chuyện lớn đáng mừng, trẫm tự nhiên sẽ nhớ công lao của ngươi. Đem kiếm của ngươi thu hồi, giúp trẫm mặc vào quần áo, miễn cho có biến cố."
Tiếng nói của hắn cực kỳ mỏng manh khàn khàn, cũng không còn chút uy thế nào, Phượng Huyền nghe được càng thêm mặt đỏ tai hồng, lại không dám làm trái thánh ý, nghe lời đi đến bên cạnh giúp Tuyên đế thay quần áo. Thân thể tràn đầy dấu vết yêu diễm, bạch dịch giữa đùi chậm rãi chảy xuống xen lẫn tia máu đỏ tươi, tất cả đều phơi bày ra trước mắt Phượng Huyền, không cần nhìn kỹ cũng biết mới vừa rồi chuyện gì đã xảy ra.
Phượng Huyền cơ hồ không dám mở to mắt, ôm đỡ Tuyên đế ngồi dậy, giúp hắn mặc áo ngoài, lại cầm quần dài của Tàng Vân thái tử mặc vào cho Tuyên đế, xoay người quỳ xuống, muốn cõng Tuyên đế ra ngoài.
Tuyên đế lắc đầu, cực kì bình tĩnh mà nói: "Trước tiên cắt xuống đầu của Tàng Vân thái tử, lấy vôi bôi lên, sau đó mau chóng đưa ra tiền tuyến cho Chu Huyên. Lúc trước trẫm còn suy nghĩ khi nào thì thích hợp xuất kích, hiện giờ có cái đầu này, Tây Nhung không loạn cũng phải loạn......" Thanh âm của hắn càng ngày càng thấp, bởi vì cổ họng quá mức khô rát mà ho khan vài tiếng, trên mặt hiện ra vui mừng vặn vẹo tà ác: "Trẫm hiện tại tặng cho A Huyên một cơ hội lập đại công, xem y khi nào thì đem toàn bộ vương tộc Tây Nhung giải đến trước mặt trẫm!"