Bệ Hạ Vạn An


Hạ Minh Chiêu không ngừng tự phỉ nhổ chính mình, đi tới sân Giản Tấn cư trú.
Để hắc y vệ ở bên cạnh chờ, y nhảy cửa sổ vào phòng, Giản Tấn vẫn chưa ngủ, đang ngồi ở một bàn tròn bên giường.
Trên bàn ánh nến lập loè, bày mấy mâm nhỏ, trên mâm còn có ít điểm tâm trái cây.
Giản Tấn đang đợi mình.
Hạ Minh Chiêu bất giác mà cao hứng, vui sướng phảng phất như muốn từ trong lòng y tràn ra ngoài, thậm chí không tự giác được mà nhoẻn miệng cười.
Ý thức được việc này, y lại có chút bất đắc dĩ.
Mình như thế nào đã......!thích Giản Tấn như vậy?
Không lẽ là trúng cổ.
Tay chống ở cửa sổ, Hạ Minh Chiêu liền phóng vào phòng Giản Tấn, đồng thời cũng đối diện với một mặt xuân phong tươi cười của Giản Tấn.
Giản Tấn cười tủm tỉm mà nhìn Hạ Minh Chiêu một thân hắc y che mặt không khác gì hôm qua: "Ngươi đã đến rồi."
Ngày hôm qua trời quá tối, hắn không thấy được bộ dáng rõ ràng của Hạ Minh Chiêu, hiện tại thấy rõ, mới phát hiện dáng người Hạ Minh Chiêu, thật sự đặc biệt mlem:3.
Đai lưng thắt chặt trên eo Hạ Minh Chiêu một cách vô cùng tinh tế, đẹp không nói nên lời.
Đáng tiếc mặt y bị khăn che lại, chỉ chừa đúng hai con mắt.
"Ừm." Hạ Minh Chiêu lạnh lùng lên tiếng.
"Ta mua một ít điểm tâm, có muốn ăn chút gì trước hay không?"

"Đây là cho ta?" Hạ Minh Chiêu nhìn chằm chằm những điểm tâm, hỏi.
"Đương nhiên." Giản Tấn nói.

5 năm trước bọn họ còn ở trong núi, cái gì cũng không có, Hạ Minh Chiêu thích ăn ngọt, điều duy nhất hắn có thể làm, cũng chỉ là kiếm chút mật ong mang về cho Hạ Minh Chiêu ăn.
Hiện tại, hắn rốt cuộc có thể mua cho Hạ Minh Chiêu các loại điểm tâm ngon ngọt rồi.
Hạ Minh Chiêu cũng không tin lời Giản Tấn, những điểm tâm này rõ ràng là Giản Tấn mua để dỗ nhi tử!
Nhưng y vẫn muốn ăn như cũ.
Dù sao cũng là Giản Tấn mua.
"Ngươi nếm thử xem, xem có thích không." Giản Tấn cầm một khối bánh đậu xanh đưa cho Hạ Minh Chiêu.
Hạ Minh Chiêu tiếp nhận khối bánh đậu xanh kia, cũng không ăn, y còn đang che mặt đó nha.
Giản Tấn thấy hắn chần chờ, liền ý thức được điểm này, thầm than một cái, hắn lấy miếng khăn che mặt hôm qua Hạ Minh Chiêu còn lưu lại: "Ta che hai mắt mình lại, ngươi sẽ nguyện ý ăn chứ?"
"Ừm." Hạ Minh Chiêu lên tiếng.
Giản Tấn cười rộ lên, dùng khăn che mặt che hai mắt mình lại.
Hạ Minh Chiêu nghiêm túc mà nhìn Giản Tấn, chờ Giản Tấn che đôi mắt rồi, y duỗi tay vịn khăn che mặt, xác định Giản Tấn không thấy mình, mới tháo khăn trên mặt xuống, cắn một ngụm bánh đậu xanh.
Bánh đậu xanh đặc biệt ngon, cũng rất ngọt.
Từ nhỏ y đã thích đồ ngọt, đáng tiếc không thể nào ăn.

Còn nhớ khi xưa Trương Trung ở bên ngoài giúp một cung phi, được cung phi kia ban thưởng hai khối điểm tâm, liền mang về cho y, y ăn một khối xong đặc biệt đặc biệt thích, dư một khối đem giấu ở dưới gối, luyến tiếc không nỡ ăn, kết quả giấu được hai ngày, bị lão chuột ăn mất, đau lòng mà bật khóc.
Cũng từ đó y vẫn luôn thích đồ ngọt, mới vừa vào hắc y vệ liền bị người ta nói y không khác gì tiểu hài tử, không chịu lớn, sau đó y cũng không còn cách nào liền không ăn nữa.
Mấy năm nay khẩu vị y không tốt, ngay cả đồ ngọt cũng không làm y hứng thú.
Nhưng hiện tại, ngay khi cổ ngọt ngào trong miệng kia nồng nàn hoà tan, y lại có thể cảm nhận lại tư vị hạnh phúc khi được ăn điểm tâm lúc nhỏ.
Y thậm chí cảm thấy, đây là món điểm tâm ngon nhất mà cả đời này y được ăn.
"Đậu phụ vàng này cũng không tồi." Giản Tấn lại nói.
Hạ Minh Chiêu liền cầm một khối đậu phụ vàng lên ăn.
"Còn có bánh hạch đào này nữa......" Giản Tấn tiếp tục đề cử.
Hạ Minh Chiêu cứ như vậy, đem hết mớ điểm tâm Giản Tấn mua về nếm từng cái một.
Đống điểm tâm này tuy nhỏ xíu, nhưng một hơi ăn hết tám cái, Hạ Minh Chiêu liền cảm thấy có chút no.

Nhưng đây là do Giản Tấn mua đó......
Giản Tấn cũng không đối với Hạ Minh Chiêu tiếp tục đề cử nữa, vậy mà Hạ Minh Chiêu lại cư nhiên một lần nữa vươn tay.
Nếu y có thể ăn hết đống điểm tâm này, con trai Giản Tấn có mất hứng hay không đây?
Y rất chờ mong đứa bé kia tức giận.
Không, đứa trẻ kia không nhất định sẽ sinh khí, bởi vì Giản Tấn cũng sẽ dẫn thằng bé đi mua cái khác.
Hạ Minh Chiêu cứ miên man suy nghĩ, liền nghe Giản Tấn hỏi: "Chúng ta có lên giường không?"
Tay Hạ Minh Chiêu run lên, mới vừa cầm điểm tâm lên liền đặt lại xuống mâm.
Giản Tấn thế nhưng mời gọi y lên giường, Giản Tấn muốn làm gì?!
Hạ Minh Chiêu hít sâu một hơi, không chút do dự nói: "Được."
Tâm tình Hạ Minh Chiêu kích động chờ mong Giản Tân đều có thể thông qua tinh thần lực nhận biết được, Giản Tấn: "......"
Hắn nhắc Hạ Minh Chiêu lên giường, vì hắn cảm thấy nằm sẽ làm trị liệu tinh thần lực tốt hơn, ngoài ra......!Hắn cũng sợ Hạ Minh Chiêu ăn nhiều quá, ngồi không thoải mái.
Nhưng phản ứng của Hạ Minh Chiêu có chút......
Hạ Minh Chiêu mong đợi gì chăng?!
Hai người đều bồn chồn trong lòng, sau đó Giản Tấn lên giường nằm nghiêng, Hạ Minh Chiêu cũng theo sát phía sau, nằm ở bên ngoài.
Trong phòng nhất thời im ắng lạ thường.
Giản Tấn cần một không gian an tĩnh để trị liệu cho Hạ Minh Chiêu, rất hài lòng với không khí hiện tại, nhưng Hạ Minh Chiêu lại không ngừng miên man suy nghĩ.
Hắn cứ nghĩ nghĩ, tinh thần lực liền không an phận.
Giản Tấn chú ý tới điểm này, quyết định tìm đề tài khác dời đi lực chú ý từ y: "giường của ta hình như có chút nhỏ?"
"Ừm." Hạ Minh Chiêu lạnh lùng.
Giản Tấn lại nói: "Ta trước kia đều ngủ giường cực kỳ to, hiện giờ thực sự quá nhỏ, luôn cảm thấy không thoải mái."

Người tinh cầu này hầu hết đều ưa chuộng giường nhỏ, độ rộng thường thường chỉ có 1 mét 5.
Ở tương lai lại không giống vậy.

Tinh cầu ngày càng phát triển, phương tiện ngày càng tiện lợi, mọi người càng có xu hướng mua nhà to hơn, hơn nữa nếu những người có huyết thống ở xa nhau thời gian dài sẽ làm tinh thần lực không được thoải mái, đại bộ phận đều thích cùng ở một chỗ, phòng ngủ và giường cũng sẽ cực kỳ cực kỳ lớn.
Giường của hắn hiện giờ ngay cả 1 mét 5 cũng chưa tới, thật sự quá nhỏ so với hắn.
"Ừm." Hạ Minh Chiêu lại lên tiếng.
"Mai ngươi muốn ăn gì? Ta cho người chuẩn bị?" Giản Tấn tiếp tục nói.
"Cái gì cũng được." Hạ Minh Chiêu lần này cũng chịu nhả thêm mấy chữ.
Hạ Minh Chiêu bình tĩnh lại suy nghĩ, liền cảm giác không đúng.
Giản Tấn đây là muốn tính toán phân tách việc nhà với y?
Không không, nếu Giản Tấn thật sự muốn phân tách rõ ràng, không cần thiết mời y lên giường......!Giản Tấn chắc là chỉ ngượng ngùng thôi.
Nghĩ vậy, Hạ Minh Chiêu liền xoạt một cái, áp người lên Giản Tấn hôn xuống.
Giản Tấn: "......"
Hạ Minh Chiêu không thể ngoan ngoãn ngồi nói chuyện với hắn được sao? Sao cứ phải động tay động chân vậy nè >..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận