Kỷ Chinh là đệ đệ của Kỷ Hành, năm nay mười sáu tuổi, đã được phong Ninh vương, qua khỏi năm nay sẽ ra cung lập phủ.
Tiên đế chỉ có hai đứa con trai, Kỷ Chinh là con út, còn là do sủng phi sinh ra, bởi vậy tiên đế khó tránh khỏi yêu thương hắn nhiều hơn một chút, bằng không năm đó cũng sẽ không xuất hiện nguy cơ phế trữ.
Nhưng mà “Yêu hắn ngược lại cũng là hại hắn”, sự sủng ái của tiên đế đối với đứa con trai này dần dần đã trở thành sự ngăn cách giữa hai huynh đệ.
Hai người hoàn toàn không làm ra được cái loại tình cảm gọi là huynh hữu đệ cung (*), sau khi Kỷ Hành lên ngôi không có đi làm khó người đệ đệ này, thì đã là có tấm lòng vô cùng rộng rãi.
Dù sao, đó cũng là một kẻ đã từng thiếu chút nữa cướp đi ngôi vị Hoàng đế của mình.
(*) Huynh hữu đệ cung: Anh trai đối với em trai yêu thương, em trai đối với anh trai cung kính.
Kỳ thật Kỷ Chinh cảm thấy bản thân cực kỳ vô tội.
Năm đó lúc phong ba của Thái tứ nháo được gây cấn nhất, hắn mới có nhiêu tuổi nha? Cả ngày chỉ nghĩ “Đọc sách không tốt phụ hoàng có quở trách hay không” “Hôm nay được thứ tốt phải làm sao lén lút chơi để không bị phát hiện”, xoay quanh hắn chỉ có loại quấy nhiễu riêng biệt thuộc về thời thơ ấu mà thôi, đối với việc cướp ngôi Hoàng đế thì căn bản không có khái niệm cụ thể gì, cũng chưa nói tới có hứng thú đi cướp.
Nhưng mà vị mẫu thân quý phi kia của hắn là một người có chí hướng cực xa, lại còn có chút chứng vọng tưởng bị hại, luôn cảm thấy con trai mà không làm Hoàng đế thì khi Thái tử đăng cơ chắc chắn sẽ không cho hai mẹ con bọn họ đường sống, thế là rất tích cực đầu nhập vào chuyện tranh trữ.
Cứ như thế, hôn quân, sủng phi, gian hoạn chung tay hình thành một tiểu đội phế trữ, trong đó hôn quân cứ trái phải đong đưa, ý chí không đủ kiên định.
Đương nhiên, tiểu đội này cuối cùng không có thành công.
Chính thống chính là chính thống, không phải dễ lay động như vậy.
Có đôi khi vấn đề lập trữ, triều thần so với Hoàng đế còn có quyền quyết định hơn nhiều, dưới sự bảo hộ của văn võ cả triều, vị trí Thái tử tuy trải qua mấy lần nguy cơ, nhưng cuối cùng vẫn là bảo trụ.
Bởi vì hành vi bất lương của bản thân trong quá khứ, nên sau khi Kỷ Hành lên ngôi, mỗi ngày Quý phi nương nương đều lo lắng hãi hùng, sợ chính mình và con trai nhận lấy sự bức hại chính trị.
Cộng thêm trong lòng không cam và tức giận khó nén, dần dần dẫn đến tâm bệnh, sống được một năm liền đi xuống bồi tiên đế.
Khi đó Kỷ Chinh hơn mười tuổi, con cái hoàng gia đều trưởng thành sớm, hắn cũng thông hiểu được một ít lợi hại.
Hắn biết chính mình càng là không tiến tới thì càng thêm an toàn, thế là bắt đầu ăn ở không chơi bời lêu lỏng lên, Thái hậu và Kỷ Hành cũng đối với hắn yên tâm, không lại làm khó hắn.
Kỷ Chinh cảm thấy bọn họ thật sự là nghĩ quá nhiều, một thứ tử không có bối cảnh gì hết, trong đầu óc cần phải có bao nhiêu nước tiến vào mới dám to gan đi tạo phản cướp ngôi chứ?
Hắn thật ngoan ngoãn làm hoàng thân quốc thích, không thiếu ăn cũng không thiếu uống, muốn chơi cái gì thì đùa cái đó, so với Hoàng đế càng tiêu dao hơn nhiều.
Thế là, chủ nghĩa hưởng lạc liền trở thành nhân sinh quan cơ bản của Kỷ Chinh.
Diện mạo của Kỷ Chinh tùy theo mẫu thân của hắn, điển hình là một tiểu bạch kiểm (**).
Môi hồng răng trắng, ngũ quan tinh xảo; khuôn mặt đan xen vẻ đẹp giữa bé trai và đàn ông trưởng thành, tướng mạo đã dần dần rõ ràng, nhưng còn giữ lại chút tròn tròn và ngây ngô của thiếu niên.
(**) tiểu bạch kiểm: Chỉ người đàn ông vô cùng thanh tú xinh đẹp.
Còn có ý chỉ ng đàn ông ăn bám phụ nữ.
Hắn không việc gì đi ra cửa dạo phố, thì ánh mắt của các cô nương và thiếu phụ ở những nơi hắn đi qua đều hướng về hắn chuyển, Kỷ Chinh đã quen bị vây nhìn, cũng không để ý.
Hôm nay, hắn lại bị vây nhìn, bất đồng là, lần này vây xem hắn không phải nữ nhân, mà là một bầy thái giám.
Là vầy, hắn đang bước chậm ở ngoài phố phía cửa bắc của thành Tử Cấm, đi đi, dư quang thấy có một cái chấm đen nhỏ đang từ xa đến gần.
Hắn xoay đầu, phát hiện một cái vật không rõ ràng đang quay cuồng bay về phía hắn, Kỷ Chinh theo bản năng muốn né tránh.
Vốn dĩ hắn cũng có thể né tránh.
Nhưng mà đột nhiên có một bóng người xông tới, hô lớn một tiếng “Vương gia cẩn thận!”
Trong phúc chốc Kỷ Chinh có chút ngây người.
Ngay tại lúc ngây người này, bóng dáng kia đã nhào về hướng hắn, bởi vì xung lượng quá lớn, hắn lui về phía sau hai bước thì không đứng vững được, nên liền cùng té xuống đất với người kia.
Hôm nay Kỷ Chinh ra cửa không mang theo hộ vệ, chỉ có mấy người gia đinh đi theo.
Phản ứng của đám gia đinh chậm nửa nhịp, cứ như vậy trơ mắt nhìn Vương gia nhà mình bị một thái giám nhào ngã xuống đất.
Lúc này, vật thể không rõ kia cũng đúng lúc rơi xuống, sắp nện vào đầu của hai người.
Kỷ Chinh vươn một cánh tay ra đem vật kia gạt sang một bên.
Cái ghế quay vòng rơi xuống đất, nhưng mà lúc bị gạt đi, chân ghế vẫn sượt qua cái trán của Điền Thất.
Kỷ Chinh ôm eo của Điền Thất, hắn chỉ thấy thân thể trong lòng vô cùng mềm mại, bờ eo cực kỳ nhỏ bé.
Đối phương đại khái là vì kịch liệt chạy, nên lúc này liên tục thở gấp, lồng ngực lúc lên lúc xuống, hô hấp nóng bỏng phun đến mặt hắn.
Lỗ tai hắn lập tức có chút đỏ lên.
Cú đè lần đầu tiên trong đời của tiểu vương gia, cứ như thế hiến cho một gã thái giám.
Kỷ Chinh có chút không tự tại, hơi hơi quay mặt đi.
Nhưng mà một mảnh đỏ hồng đột nhiên buông xuống trong tầm mắt, từ rõ ràng trở nên mơ hồ.
Ngay sau đó, mắt trái của hắn bởi vì dị vật xâm lấn mà bắt đầu chua xót khó nhịn, hắn chớp chớp mắt, một mảnh huyết sắc mơ hồ.
Điền Thất che trán, hướng phía bầy gia đinh đang ngơ ngác nói, “Người đâu nhanh tới, mắt vương gia bị máu nhỏ vào.”
Vương gia, mắt, máu, mấy cái chữ này tụ cùng một chỗ quả thực quá làm cho người ta giận sôi, mấy người kia vội vàng đem hai người kéo ra, mấy người gia đinh vây quanh Kỷ Chinh hết chà lại lau xong rồi thổi mắt cho hắn, cuối cùng cũng đem hắn làm sạch sẽ.
Lúc này, Tôn Đại Lực đuổi theo tới, đi theo còn có mấy thái giám ưa xem náo nhiệt, cả đám vừa thấy Kỷ Chinh liền nhao nhao quỳ xuống dập đầu hành lễ.
Kỷ Chinh xoa xoa mắt bên trái đang đỏ lên, “Đứng dậy đi.”
Chúng thái giám nhao nhao đứng dậy.
Điền Thất đứng ở bên cạnh Kỷ Chinh, chỉ Tôn Đại Lực nói, “Ngươi thật lớn mật, ném đồ tùm lum, vừa rồi còn làm Vương gia bị thương!”
Tôn Đại Lực bị dọa quỳ xuống, “Vương vương vương vương gia tha mạng!”
Kỷ Chinh cười như không cười nhìn Điền Thất một cái, trong lòng nói làm ta bị thương rõ ràng là ngươi.
Bất qua… Dù sao vừa rồi tên thái giám này cứu hắn cũng là có ý tốt.
Kỷ Chinh không có để ý Tôn Đại Lực, mà nói với Điền Thất, “Vết thương của ngươi đang chảy máu.”
Điền Thất che vết thương đáp, “Cảm ơn Vương gia quan tâm, nô tài không sao.”
Vương Mạnh vội vàng lấy khăn tay ra bịt chỗ trầy da của Điền Thất, chùi chùi vài cái, trực tiếp dùng khăn tay bịt lại cầm máu.
Kỷ Chinh nhìn thấy vết máu đỏ tươi chói mắt trên khăn, cau mày nói, “Đi tìm thái y nhìn xem đi.”
Điền Thất vừa nghe thái y liền nhức đầu, “Hảo ý của Vương gia nô tài khắc sâu trong lòng, nhưng nếu như kinh động thái y, bên trên hỏi trách xuống dưới, nô tài không tốt giải thích.”
Kỷ Chinh nghĩ nghĩ cũng đúng, loại chuyện đánh lộn đánh lạo này tốt nhất vẫn là không cần rêu rao.
Hắn lấy một nén vàng trong hà bao ra, đưa cho Điền Thất, “Vậy thì ngươi tìm một đại phu giỏi nhìn một cái đi.
Hôm nay ngươi cứu ta, xem như đây là cảm ơn.”
“Nô tài làm sao dám đảm đương nổi sự cảm ơn của Vương gia, ngài liền xem như đây là thưởng ta đi.” Điền Thất vừa nói, vừa đem vàng cầm lấy ôm vào trong lòng.
Kỷ Chinh sợ chậm trễ hắn đi chữa thương, cũng không có nhiều lời, lúc hắn gần bỏ đi chỉnhìn Tôn Đại Lực đang quỳ trên đất mà nói, “Còn dám sinh sự, bản vương liền báo với hoàng huynh, đem các ngươi đổi hết, đuổi đi Sơn Tây đào than đá.”
Trên mặt Tôn Đại Lực vội vàng cười, “Nô tài không dám, không dám.”
Trở lại sở Thập Tam, Vương Mạnh băng bó vết thương cho Điền Thất.
Vừa vặn trước đó hắn từng lấy kim sang dược ở trong An Nhạc đường, lúc này lại có đất dụng võ.
Làm xong việc này, Điền Thất và Vương Mạnh ghé vào một chỗ đếm tiền hồi nãy cướp được từ chỗ Tôn Đại Lực về, tổng cộng hơn một trăm bốn mươi lượng, trừ đi một trăm lượng bị trộm kia, còn kiếm được hơn bốn mươi lượng.
Điền Thất sờ sờ tiền cảm thán, thực là món mua bán lời.
Tôn Đại Lực bị tiểu vương gia hù, chắc hẳn không dám lại đi tìm bọn hắn làm phiền.
Vương Mạnh đem số tiền này đẩy hết về phía Điền Thất.
Điền Thất lại đẩy ngược trở về, “Ngươi cầm đi, lại làm mất ta sẽ không quản nữa.
Sau này ngươi tiến bộ chút, đừng có ngồi chờ người khác cứu ngươi.
Ở trong Hoàng cung này lăn lộn, không có chút thủ đoạn đứng vững, thì ngồi đó chờ người khác giơ chân dẫm lên đầu ngươi đi.
Cho dù ngươi không thể động tay, thì cũng còn cái đầu đó biết chưa?”
Vương Mạnh ngập ngừng một hồi, “Ta đần.”
“Cũng đúng,” Điền Thất gật gật đầu, “Không phải ngươi biết y thuật sao? Có biết làm thuốc độc không? Làm chút thuốc độc để ở trên người cũng được ah.”
Vương Mạnh khẽ gật đầu.
Điền Thất dặn dò, “Làm xong nhớ lưu một phần cho ta.”
***
Ngày hôm sau đi làm, Điền Thất lại đứng ở trong điện Dưỡng Tâm.
Kỷ Hành thấy được phía dưới vành mũ của Điền Thất có một tầng vòng tròn màu trắng, rất là tò mò.
Hắn đi qua đem mũ của nàng tháo xuống, chỉ thấy trên trán nàng vòng một tầng lụa trắng.
“Ngươi đây là để tang cho ai vậy?” Kỷ Hành vừa hỏi, vừa đem mũ chụp lại cho nàng.
Điền Thất đem mũ chỉnh cho gọn gàng, đáp, “Thưa Hoàng thượng, hôm qua đầu của nô tài đập vào khung cửa, nên bị thương một chút.”
Kỷ Hành nhìn nhìn chiều cao của Điền Thất, nói, “Thật là thú vị, ngươi sinh được thấp như vậy, cái khung cửa thấp được cỡ nào mới có thể đụng đến đầu ngươi?”
Trong lòng Điền Thất thầm trợn trắng mắt, nghĩ thầm hôm nay Hoàng thượng rất rảnh rỗi a, vì sao có rảnh đi đùa nhảm với ta như vậy chứ.
Thấy Điền Thất không đáp, Kỷ Hành lại nói, “Đừng nói là chuồng chó nha?”
Da mặt Điền Thất co giật, “Hoàng thượng ngài nhiều lo.”
“Điền Thất, tội khi quân không phải chuyện đùa giỡn.”
Điền Thất cắn răng, đành phải ăn ngay nói thật, đương nhiên, cần dùng chút bút pháp xuân thu, biến mất đi chút tình tiết nào đó, chỉ nói bản thân thấy có người chơi ăn gian, nàng lắm mồm nói một câu, liền bị người kia gí đánh, rồi biến thành như vậy.
Kỷ Hành từ trong lời thuyết minh tận lực hoa mỹ của nàng tổng kết chính xác ra cái chuyện tốt mà nàng làm, “Bài bạc, đánh nhau,” hắn híp híp mắt, không vui, “Cả ngày ngươi đều làm những cái gì?!”
Điền Thất vội vàng đáp, “Hoàng thượng, cả ngày việc chủ yếu mà ta làm chính là tận tâm hầu hạ ngài.
Còn lại chỉ là giết thời gian.”
Kỷ Hành cong tay gõ gõ trán nàng, “Mồm mép trơn tru.”
Điền Thất thè lưỡi.
Loại biểu cảm này ở trước mắt Hoàng thượng có thể quy đến phạm trù thất nghi, bất quá Kỷ Hành cảm thấy rất là thú vị, bởi vậy cũng không nói gì.
Hắn nghĩ một chút, lại hỏi, “Tên thái giám đánh ngươi là ai?”
“Thưa hoàng thượng, là Tôn Đại Lực ở Ngự Mã giám.”
Thế là Kỷ Hành nghĩ cần xử lý Tôn Đại Lực này một chút.
Đánh chó cũng cần xem chủ nhân, người ở ngự tiền mặc ai muốn đánh thì đánh sao? Chẳng qua cái tội danh này thật không dễ tìm, nói là đánh bạc đi, Tôn Đại Lực cũng không có ở trong cung đánh; nói đánh nhau đi, muốn phạt thì phải phạt cả hai bên; nói là chơi ăn gian đi, cũng nói quá xa chút…
Kỷ Hành hơi giương mắt, thấy được cái biểu cảm một chút cũng không hối cải lộ ra mặt của Điền Thất.
Hắn lắc lắc đầu, thôi, sau này hãy nói đi, lần này làm cho tiểu biến thái ăn chút mệt cũng tốt.
Song, mặt mũi hắn rất được, nếu có sẹo thì không tốt.
Kỷ Hành liền nói, “Chính ngươi đi Ngự dược phòng lĩnh chút ngọc tuyết sinh cơ cao.
Lần sau còn dám đánh nhau, trẫm quyết không nhẹ nhàng tha thứ.
“Nô tài tạ chủ long ân.”
Hết ca làm, Điền Thất bất chấp ăn cơm, đi trước ngự dược phòng.
Chỉ nói là Hoàng thượng bị thương nên tới lĩnh thuốc, cũng không có nói lĩnh thuốc gì, thái giám đang trực nghe lời này, bao đến vài loại thuốc cho nàng, đều là thứ tốt nhất, trong đó cũng bao gồm ngọc tuyết sinh cơ cao.
Lại một lần nữa thành công bịp bợm và lừa đảo, Điền Thất vui vẻ đivề.
Phía bên này, Kỷ Hành rốt cuộc tìm Thịnh An Hoài để biết rõ tình huống.
Thịnh An Hoài đã sớm đem chuyện ngày hôm qua xảy ra nghe nghóng rõ ràng, trước mắt Hoàng đế có sao nói vậy bẩm báo sự thật.
Đương nhiên, ông đã đem Điền Thất che phủ dưới phe cánh của mình, vì thế nói ra cũng thiên vị Điền Thất.
Thời gian rảnh rỗi chúng nô tài lấy ra để bài bạc tiêu khiển, chuyện này có thể lý giải; Điền Thất thấy được Vương gia gặp nạn, phấn đấu quên mình chạy lên cứu nguy, việc này càng cần trọng điểm cường điệu.
Ai biết, Hoàng đế bệ hạ nghe ông ta nói xong, liền hừ lạnh nói, “Cái gì gọi là anh dũng hộ chủ, ai là chủ tử của hắn?”
Thịnh An Hoài thầm nói hỏng bét, ông xem nhẹ một việc rất chết người: Giữa Hoàng thượng và Vương gia có chút chuyện quá khứ rất không khoái trá.
Nếu như hoạn quan bên cạnh Hoàng thượng có lui tới với Vương gia, tóm lại không phải chuyện tốt.
Còn về vấn đề chủ tử này thì, chủ tử của Điền Thất đương nhiên chỉ có thể là Hoàng thượng, nói Vương gia là chủ tử của hắn, há không phải nói Vương gia có tâm ngấp nghé…
Vạn sự sợ mơ mộng, Thịnh An Hoài hơi nghĩ nhiều chút đã kinh hồn táng đảm, vội vàng nói, “Hoàng thượng nói đúng lắm, Điền Thất đại khái cũng không có nghĩ gì nhiều, chỉ nghĩ không thể liên lụy người vô tội.” .