(*) “Nghị hôn” hay còn gọi là “nghị thân” nghĩa mặt chữ là “thương nghị chuyện hôn nhân”.
Đây là giai đoạn thương thảo chuyện cưới hỏi, thường do nhà trai nhờ bà mối hoặc bạn bè thân thích đi đến nhà gái cầu hôn.
“Nghị hôn” bao gồm nhiều bước, trong quá trình này nam nữ hai bên không có quyền lên tiếng, tất cả do cha mẹ quyết định.
Tuy rằng Điền Thất nhất thời đem Kỷ Hành lừa gạt qua, nhưng ai làm hoàng đế lại chẳng đa nghi.
Sau khi Kỷ Hành trở lại hoàng cung, ngồi nghĩ lại phản ứng của Kỷ Chinh lúc ở rạp hát thấy được hắn, rõ ràng chính là chột dạ.
Thế là Kỷ Hành có chút không thể yên lòng, nhưng mà nếu thực sự nói Điền Thất và A Chinh có cái gì đó, thì hắn lại không nguyện ý tin tưởng.
Ném thân phận của Điền Thất và Kỷ Chinh đi không nói tới, Kỷ Hành đối với mị lực nam nhân của bản thân rất là có mấy phân tự tin.
Điền Thất nếu mà thích nam nhân, bộ dạng của A Chinh so với nữ nhân còn xinh đẹp hơn, đã vậy tính tình còn nguội lạnh, trừ việc nhiều hơn nữ nhân một cái “tòn ten” ra, thì mùi vị nam nhân của hắn thật sự là cực kỳ hữu hạn.
...!Cái này đều là cái gì cùng cái gì ah.
Kỷ Hành đỡ trán, phát hiện ý nghĩa của bản thân quá mức chẳng ra đâu vào đâu, giương mắt nhìn Điền Thất, thấy tiểu biến thái này lại là an an ổn ổn, chẳng qua khóe miệng hơi rũ xuống, tràn đầy một cổ ủy khuất không thèm che dấu.
Vừa rồi tiểu biến thái đi quá nhanh, nên mồ hôi con đổ đầy trên trán, mồ hôi con tụ hội thành từng đám mồ hôi mẹ, treo tại khóe mắt muốn rơi mà không chịu rơi, hắn lại không dám lau đi, thế là không chịu nổi ngưa ngứa nơi khóe mắt, bèn dùng sức nháy mắt một cái, mồ hôi liền trượt đến hàng long mi vểnh cao cao, phân tán thành từng hạt bọt nước thật nhỏ, giống như là giọt sương lóng lánh nồng đậm treo trên cành tùng.
Tùy mí mắt chớp chớp, giọt sương ánh vào đôi mắt ngập nước, vừa bị ánh mặt trời chiếu vào, chợt giống như từng giọt nước mắt, rất là có chút ý từ hoa lê đẫm mưa sương gió thanh sầu (**).
(**) Nguyên văn:
Lê hoa đái vũ: Đây là thành ngữ ra từ “Trường Hận Ca” của Bạch Cư Dị.
Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi giống như là hoa lê dính hạt mưa vậy.
Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
Phong lộ thanh sầu: Ra từ “Hồng Lâu Mộng”, câu này lấy cảnh vật miêu tả nội tâm của con người, buồn rầu sầu muộn như cơn gió giọt sương (nước mắt).
Trong phút chốc Kỷ Hành có chút hốt hoảng, thiếu chút nữa đã giơ tay lên vì Điền Thất mà lau lệ.
Hắn không tự tại rụt tay lại, nói: “Ngươi đây là làm sao, trẫm có đáng sợ như vậy sao, sợ đến mức ngay cả lau mồ hôi mà ngươi cũng không dám?”
Điền Thất cuống quít lấy khăn tay ra lau mặt, cúi đầu không dám nhìn Kỷ Hành.
Kỷ Hành thấy được khăn tay của hắn, liền nghĩ đến một chuyện khác, “Khăn tay của trẫm đâu?”
“A???” Điền Thất giả ngu.
Mắt Kỷ Hành không chớp nhìn chằm chằm nàng, “Đừng cho rằng trẫm không biết ngươi có chủ ý gì, mấy ngày trước đây ngươi mượn khăn tay của trẫm, phải chăng ngươi quyết định không trả lại? Vật ngự dụng (vật vua sử dụng), ngươi cũng dám có can đảm tư tàng sao.”
Điền Thất biết chính mình lừa dối không nổi, đành phải xách vẻ mặt đau khổ đáp, “Thưa hoàng thượng, khăn của ngài đã bị nô tài dùng bẩn, nô tài không dám lại đem nó đưa cho ngài, làm bẩn thánh thể.” Trong lòng thì thầm mắng, đúng là tên hoàng đế hẹp hòi, ngay cả mảnh khắn tay cũng muốn nhớ nhiều ngày như vậy.
Lúc trước hắn đem nó ném đến trên đầu nàng, tự nhiên chính là thưởng cho nàng, vậy mà còn thực không biết ngượng mở miệng muốn trở về.
Lại nói, chiếc khăn kia đã sớm bị nàng làm mất, tìm hơn nửa ngày cũng tìm không ra, lúc ấy còn rất là đau lòng một trận, dù sao chất liệu rất là tốt, lấy ra đi bán cũng có thể bán được mấy đồng tiền.
Điền Thất không biết là, sở dĩ Kỷ Hành mở miệng muốn khăn, chính là vì có liên quan đến chuyện “Điền Thất mơ tưởng chính mình”.
Nghĩ đến việc tiểu biến thái này cầm vật bên người của mình rồi không muốn trả lại, thì Kỷ Hành liền có loại cảm giác bị người ta núp trong bóng tối ý dâm (***) chính mình, chuyện này nếu như là một vị mỹ nữ cũng thôi, nhưng thiên thiên lại là một gã thái giám.
Đã thế tên thái giám trước mặt này còn quyết định muốn vô sỉ tới cùng nữa chứ, Kỷ Hành hừ lạnh một tiếng, cũng không có tiếp tục dây dưa vấn đề này.
Hoàng đế mà, tổng yếu phải coi trọng thân phận, cùng một gã thái giám giành giựt một chiếc khăn, thật là không tưởng nổi.
(***) ý dâm: từ này hay còn được biết đến với chữ viết tắt “yy”.
“Ý dâm” là cụm từ được khai sinh từ “Hồng Lâu Mộng” của tác giả Tào Thuyết Cần, hiểu nôm na theo mặt chữ là “ý nghĩ/ Ý muốn/ ý đồ dâm loạn”.
“Ý dâm” không phải là cái ý “dâm” về nhục thể, mà là về mặt tư tưởng, đại khái là chỉ việc huyễn tưởng tình cảm không thể thực hiện được với một đối tượng nào đó.
Theo nguyên tác Hồng Lâu Mộng thì nghĩa của “ý dâm” rất cao siêu, cái này ai có nhu cầu xin mời baike.
Nhưng dần dần “ý dâm” bị hiểu sai lệch đi rất nhiều.
Không cần biết nói thế nào, Kỷ Hành cứ thế vượt qua một buổi chiều ù ù cạc cạc.
Trong não giống như có một loại tình tự không biết từ đâu mọc lên cũng không biết từ đâu mà tới lượn qua lượn lại, khiến cho tinh thần của hắn không an, nhưng cũng không tìm ra được đầu mối.
Ngày hôm sau, Kỷ Hành đem Kỷ Chinh kêu tới điện Dưỡng Tâm.
Tuy rằng lời đồn là giả, nhưng đệ đệ đã mười sáu tuổi, cũng là lúc nên cưới cho hắn một người thê tử.
Kỷ Hành tang thương nghĩ, trong nhà có nữ nhân khuyên, chắc hẳn sẽ làm hắn ít đi ra bên ngoài lang thang gây chuyện thị phi.
Cưới vợ cho Kỷ Chinh, nói khó cũng khó mà nói dễ cũng dễ.
Tướng mạo của tiểu vương gia tốt, nhân phẩm tốt, gia thế càng tốt, năm trước có một cái chuyện tốt như vầy, có người nhàn rỗi làm một bảng thống kê mỹ nam của kinh thành, tên của Kỷ Chinh đứng đầu bảng.
Bởi vì danh khí quá lớn, Kỷ Chinh còn bị không ít thiếu nữ rình coi qua.
Triều Đại Tề so với trước đây thì dân phong khai phóng không ít, có chuyện như vậy cũng bởi vì khai quốc hoàng đế của triều đại này chính là một người nữ tử.
Có một vài người đem Kỷ Chinh đưa vào danh sách tuyển chọn con rể, còn để cho nữ nhi cải trang rồi lén đi nhìn Kỷ Chinh, xem phải chăng hợp tâm ý của nữ nhi.
Theo một bảng thống kê không hoàn chỉnh, Kỷ Chinh lấy đó đạt được độ khen ngợi tiếp cận một trăm phần trăm.
Nhưng mà vương gia cưới vợ cũng có nhiều băn khoăn.
Gia thế xuất thân của nhà gái tất nhiên là khỏi cần nói, vừa phải xứng đôi với Kỷ Chinh lại không được có thế lực quá lớn, đặt lên một sui gia là cây cổ thụ che trời, thì cho dù Kỷ Hành không nghĩ nhiều đi nữa, Kỷ Chinh cũng sẽ không làm.
Sau đó mới suy xét đến tướng mạo tính tình và thanh danh của cô gái kia, tìm tòi một tầng lại một tầng, thừa lại cũng chỉ có hai ba nhà như vậy.
Mặt khác còn phải cân nhắc ý tứ của đối phương, cho dù Kỷ Chinh có tốt đến thế nào cũng không thể người gặp người thích, vàng còn có người ghét nha, huống chi là con người.
Kỳ thật mấy thứ nói trên đều không là vấn đề, vấn đề lớn nhất trước mắt là, Kỷ Chinh hắn không muốn thành thân...
Kỷ Hành rất nhanh phát hiện ra điểm này.
Ví dụ như hắn cùng với Kỷ Chinh thảo luận nữ nhi nhà ai hoàn hảo, người nào có bộ dạng xinh đẹp tính tình hiền thục hoặc là có tài khí gì gì đó, tóm lại là tốt lắm vân vân, tiếp theo sau đó Kỷ Chinh cũng sẽ khích lệ một phen, cuối cùng tới một câu đại loại là nữ tử đó rất thích hợp tuyển chọn đến cạnh quân vương, người khác không xứng tiêu thụ.
Ví dụ như Kỷ Hành nói với Kỷ Chinh, ngươi cũng đã tới lúc thành thân, Kỷ Chinh liền nói lại hậu cung ghế trống nhiều năm như vậy, hoàng huynh nên sớm chút lập hoàng hậu...
Kỷ Hành dần dần bắt đầu hoài nghi, phải chăng A Chinh thực sự không thích nữ nhân.
Thiếu niên mười mấy tuổi, chính là lúc tinh lực thịnh vượng, không có ngày nào không nghĩ tới nữ nhân, vì sao đến phiên hắn thì lại thanh tâm quả dục chứ?
Thế là Kỷ Hành âm u đánh giá Kỷ Chinh, nói: “Mấy ngày trước đây trẫm ban cho ngươi hai mỹ nhân, có chỗ nào không hợp ý ngươi?”
Đây là rõ rành rành chất vấn, với tư cách là người duy nhất dự thính việc này, Điền Thất đều thay Kỷ Chinh toát mồ hôi dầm dề.
Kỷ Chinh chậm rì rì đáp: “Hoàng huynh ban ân, vốn không dám từ.
Chẳng qua thần đệ chỉ là cỏ mục trong bùn, không dám tiêu thụ chiêu dương ngọc chất.”
Lời nói tuy rằng khách khí, nhưng ngay cả Điền Thất đều nghe ra được bất mãn trong đó: Ngươi đem nữ nhân của ngươi cho ta, ngươi không thấy thẹn, ta nhưng mà cực kỳ thấy thẹn nha.
Điền Thất lén lút nhìn Kỷ Hành, quả nhiên phát hiện tâm tình của hoàng thượng không ổn.
Điền Thất vô cùng lo lắng cho Kỷ Chinh, tiểu vương gia làm người thật sự không tồi, đối với nàng cũng tốt, bây giờ nàng rất muốn giúp đỡ hắn một chút, nhưng mà có lòng cũng không có lực ah.
Kỷ Hành cúi mi, không có nói chuyện, mà sai Điền Thất đem mấy quyển tấu chương đưa cho Kỷ Chinh.
Điền Thất ôm tấu chương, thấy được lạc khoản của quyển tấu chương ở trên cùng là “Lễ bộ thượng thư Tôn Tòng Thụy”, nàng nhịn không được rút rút khóe miệng.
Kỷ Chinh qua loa xem một chút, đem tấu chương chồng lại đặt ở trên bàn, khi ngẩng đầu thì sắc mặt đã không còn bình tĩnh, mà mang theo chút vội vã, hắn rời ghế nói, “Hoàng huynh, thần đệ oan uổng!”
Kỷ Hành không nói lời nào nhìn hắn.
Điền Thất thấy tình hình như vậy, trong lòng nghĩ nhất định là lão già Tôn Tòng Thụy kia tố cáo vương gia, chẳng qua không biết là hắn nói những lời bậy bạ gì.
Kỷ Chinh đã sớm đoán được nguyên do sự tình, giải thích: “Ngày đó xác thực là Trịnh Thiếu Phong có nói mấy câu vui đùa, không nghĩ tới Tôn Phiền không suy nghĩ kĩ đã xem là thật, trở về lại truyền ra, mới nháo đến như vậy.
Tuy rằng bình thường thần đệ có chút chơi bời lêu lỏng, nhưng vẫn luôn giữ mình trong sạch, không hề làm loạn hoạt động dưỡng đồng nạp tỳ này.”
Cách làm người của Trịnh Thiếu Phong, Kỷ Hành có biết một ít, nói như vậy cũng có thể giải thích được phần nào.
Nhưng mà thanh danh của Tôn Phiền vẫn luôn không tệ, làm sao lần này lại có thể không hiểu rõ, còn làm ra chuyện xấu mặt như thế, rõ ràng là có danh nhưng vô thực.
Tuy rằng lời nói đùa là giả, nhưng việc Điền Thất chen một chân vào cũng là thực, Kỷ Hành nghĩ, nhìn thoáng qua Điền Thất, phát hiện hắn rất là bình thản, dường như không có việc gì.
Thế là Kỷ Hành không có đáp lại Kỷ Chinh, mà lại hỏi Điền Thất, “Chuyện này ngươi thấy thế nào?”
Điền Thất sửng sốt, một chút cũng không phản ứng kịp, ngốc hồ hồ hỏi lại, “Hoàng thượng nói là chuyện gì?”
Kỷ Hành nhìn lướt qua Kỷ Chinh, rõ ràng nói thẳng: “Mới nãy trẫm cùng Ninh Vương thảo luận ngươi cũng nghe đến, ngươi cảm thấy nữ nhi nhà ai thích hợp làm vương phi?”
…Mắc mới gì tới ta a?
Điền Thất cảm thấy lời này của hoàng thượng nói rất là không chịu trách nhiệm, hôn nhân đại sự của vương gia lại đi hỏi một tên thái giám, đây không phải là coi thường người khác sao.
Hoàng thượng nhất định là đang báo thù việc lúc nãy vương gia châm chọc hắn, chẳng qua hai huynh đệ các ngươi đánh nhau, làm gì đem một tên tiểu thái giám là ta liên lụy vào chứ, tội lỗi tội lỗi quá.
Điền Thất nhìn nhìn Kỷ Hành, lại nhìn nhìn Kỷ Chinh, nàng phát hiện Kỷ Chinh cũng đang nhìn chằm chằm nàng, vẻ mặt nghiêm túc, quả thực giống như là nàng nói lấy ai hắn liền sẽ lấy ai.
Điền Thất mới sẽ không ngốc đến mức tham dự nghị luận vào loại chuyện này, nàng cười hắc hắc đáp: “Vương gia đều giống như hoàng thượng phong hoa tuyệt đại, trong một chốc nô tài thực là nghĩ không ra người nào mới có thể xứng với vương gia.
“Một câu nói bợ mông được cả hai người, ai cũng không đắc tội, nếu mà luận ba phải, bản lãnh của Điền Thất cũng không kém thủ phụ nội các chút nào.
Kỷ Chinh ngây một hồi, sau đó hé miệng cười khẽ, nhìn về phía Kỷ Hành, “Hoàng huynh thực là thu được nô tài tốt, đám nô tài trong nhà thần đệ quả thật là đám đầu đất, nếu như có một nửa cơ trí của hắn, ta cũng thỏa mãn.” Nói xong lại nhìn Điền Thất, còn cố ý hướng nàng chớp chớp mắt.
Nếu như là người khác, bị Kỷ Chinh khen như vậy, Kỷ Hành có thể ngay lập tức đem hắn thưởng cho Kỷ Chinh, nhưng là Điền Thất thì không được.
Kỷ Hành không có biện pháp túm Điền Thất, cũng không có biện pháp túm Kỷ Chinh, hắn phát hiện hai tên du côn cắc ké này đều quá là láu cá, nhưng lại không tốt “trâu không uống nước thì đè đầu trâu”, thế là hắn buồn bực đem cả hai người oanh đi ra, một lát sau lại cảm thấy không phải mùi vị, sai người đem Điền Thất kêu về.
Bên này, Điền Thất và Kỷ Chinh cùng nhau ra khỏi điện Dưỡng Tâm, Điền Thất ngó trái ngó phải một chỗ gần đó không có ai, liền thấp giọng nói, “Vương gia, ngài không cần nghĩ nhiều.”
Kỷ Chinh cười nói, “Đa tạ ngươi quan tâm, ta quả thật nghĩ được có chút nhiều.”
Điền Thất an ủi hắn, “Kỳ thật không phải là hoàng thượng tìm việc với ngươi, hắn chỉ là, “nghĩ nghĩ, mới ngột ngạt nói, “Hắn cảm thấy là ta muốn dụ dỗ ngươi…”
“Khụ khụ khụ,” Kỷ Chinh che miệng ho khẽ, rồi ý cười lại càng đậm.
Sau khi cười xong, mắt thấy Điền Thất đỏ bừng cả mặt, hắn cũng có chút ngại ngùng, vành tai nhiễm lên một mảnh hồng hồng.
Kỷ Chinh mím môi, do dự một hồi, rốt cuộc nói, “Điền Thất, kỳ thật có một chuyện, ta vẫn muốn hỏi ngươi.”
“Vương gia muốn hỏi cái gì? Tiều nhân nhất định biết thì sẽ nói, mà nói là nói tất tần tật.”
“Ngươi---”
Lời của Kỷ Chinh mới bật ra một chữ, đã bị một tên tiểu thái giám vội vàng chạy tới đánh gãy: “Điền Thất, hoàng thượng truyền lệnh ngươi trở về.”
Điền Thất lại đứng im không đi, “Ta biết rồi, cảm ơn ngươi,” nói xong quay đầu nhìn Kỷ Chinh, “Vương gia xin ngài nói nhanh đi.”
Kỷ Chinh lắc lắc đầu, “Thôi, ngươi trở về đi.”
Điền Thất chạy chậm về điện Dưỡng Tâm, Kỷ Chinh đứng đó nhìn theo bóng lưng dần biến mất của nàng, xong rồi mới xoay người rời đi .