Điền Thất thấy số phận đen đủi của bản thân quả nhiên là chưa đi đến cùng.
Đến Ngự tiền lại ra sao chứ, hầu hạ Hoàng thượng lại thế nào đâu, ưu đãi không mò đến, ngược lại chọc Hoàng thượng không cao hứng, cũng không biết kế tiếp Hoàng thượng lại làm sao thu thập nàng.
Nàng có chút nhụt chí, ra khỏi phòng tắm xong tự mình đi tản bộ ở bốn phía phụ cận hành cung, cũng không gấp quay về phòng trực, dù sao trong chốc lát Hoàng thượng khẳng định không muốn nhìn thấy nàng.
Hành cung quá lớn, đi vòng vòng, thế nhưng bị lạc đường.
Bên này Kỷ Hành tắm rửa xong, sau khi đi ra mới phát hiện mưa đã tạnh, tầng mây đang lui tán, thái dương còn chưa đi ra.
Không khí tươi mát ướt át, thế giới được mưa xuân rửa sạch qua bừng bừng sinh cơ.
Kỷ Hành nổi lên hưng trí đi du ngoạn, thế là không gấp trở về.
Kề bên này có một chỗ sườn dốc, trên dốc trồng đủ loại cây hạnh.
Từ khi Đỗ Mục thời Đường làm ra câu thơ “Hỏi thăm quán rượu nơi nào có, mục đồng xa chỉ Hạnh Hoa thôn” (*), thì trên thế giới này tưng bừng nhiều ra rất nhiều thôn Hạnh Hoa.
Trong hành cung này, cũng có một mảnh đất chuyên môn chừa ra để làm một cái “Hạnh Hoa thôn”, tuy rằng trong thôn không có người nào, chỉ có hoa hạnh hàng năm nở rồi tàn, tàn rồi nở.
Thời tiết này chính là lúc hoa hạnh nở, cộng thêm trời vừa mới mưa, rất là thích hợp ngắm hoa.
Thế là Kỷ Hành chỉ mang theo Thịnh An Hoài, đi về phía dốc hạnh hoa, bước chậm giữa một mảnh khói mây hồng nhạt.
Cánh hoa hạnh có màu trắng thấu chút màu phấn hồng nhàn nhạt, không diễm lệ giống như hoa đào, cũng không thanh khiết như hoa lê, nhưng là có một loại màu sắc thẹn thùng như thiếu nữ nhà bên.
Từng cây hoa hạnh nở được nồng đậm, cao vút mà đứng, ở trên triền núi cô độc này yên tĩnh bừng bừng phóng ra sinh mệnh ngắn ngủi mà mỹ lệ của chúng nó.
Trên mặt đất rơi rụng một tầng cánh hoa hơi mỏng, xa xa nhìn thấy như vạn ngôi sao nhấp nháy.
Chúng nó bị mưa gió xâm lược, hương tan ngọc nát, sớm mất đi, chỉ chờ ngày biến thành bùn đất.
Giữa thời khắc thê mỹ như vậy, nên có một tiểu mỹ nhân cùng Hoàng đế bệ hạ của chúng ta tới một hồi gặp gỡ ngẫu nhiên.
Một người là đương mùa hoa nở, một người thì thương hoa tiếc ngọc, hai người cấu kết làm bậy, thành tự một đoạn giai thoại.
… Kỷ Hành cũng là nghĩ như thế.
Đúng vào lúc này, sâu trong rừng hoa vang lên một trận tiếng ca.
Tiếng ca mát lạnh mềm mại, lại thấu một cổ tinh khiết và ngây thơ.
Điệu ca kia trầm thấp mà ưu thương, Kỷ Hành nghe vào trong tai, chẳng rõ tại sao trong lòng dâng lên một cổ muộn phiền.
Ta vốn là, hạnh hoa nữ,
Sớm sớm chiều chiều vì quân múa.
Xem tẫn nhân gian nhiều ít chuyện?
Tri kỷ chỉ có ta và chàng.
Ta vốn là, hạnh hoa nữ,
Trong mộng cùng quân làm bạn thơ.
Chỉ mong người có tình trong thiên hạ,
Một ngày nào đó thành thân thuộc.
Đây hẳn là dân ca, không có chút màu sắc văn chương gì, nhưng mà cảm tình lại đậm đặc và trắng ra.
Kỷ Hành nghe được có chút ngốc, bước chân không tự giác theo tiếng ca đi về phía trước.
Thịnh An Hoài cảm thấy, trong hậu cung đại khái là muốn nhiều ra một tiểu chủ tử.
Tiếng ca tốt như vậy, thì hình dáng của người này hẳn là không sai, khó được là không khí lúc này, quá tốt.
Một chủ một tớ lúc này ầm ầm đi trước, rốt cuộc, tiếng ca càng ngày càng gần.
Lại vòng qua một cây hoa hạnh là bọn hắn có thể nhìn thấy được tiểu mỹ nhân.
Giờ phút này, ngay cả ánh thái dương cũng rất nể tình, bất thình lình từ trong tầng mây xuất hiện, rắc xuống ánh sáng mờ ảo, xẹt qua cánh rừng hoa này, độ cho cảnh tượng trước mắt một tầng nhu mỹ.
Kỷ Hành không tự giác đem bước chân thả nhẹ, chan chứa mong chờ đi qua.
Sau đó, hắn thấy được một gã thái giám.
(>o .