Bệ Hạ Xin Tự Trọng


Chuyện để cho Điền Thất mang thai này, không phải là câu nói đùa của Kỷ Hành, mà đã trả qua nghĩ nung nghĩ nấu.

Đầu tiên, tuy rằng Điền Thất cũng thích hắn, nhưng Kỷ Hành luôn cảm thấy lòng của nàng không hề an phận, giữa hai người dường như luôn cách một tầng gì đó.

Điền Thất vẫn chưa hoàn toàn tín nhiệm hắn, đem chính nàng giao cho hắn.

Điều này làm cho Kỷ Hành rất bất đắc dĩ, nếu như Điền Thất mang thai con của hắn, thì chắc hẳn mọi chuyện sẽ không giống nhau.

Tưởng tượng đến việc Điền Thất có huyết mạch của hắn, Kỷ Hành liền có chút kích động.
Mặt khác, cũng là chuyện trọng yếu nhất, không cần biết lai lịch của Điền Thất ra sao, thì thân phận của nàng đều quá mức lúng túng.

Một tên thái giám, đột nhiên trong một ngày biến thành nữ nhân, loại chuyện này xảy ra ở trong Hoàng cung sâm nghiêm, không dùng loạn côn đánh chết nàng đã xem như nhân từ, làm sao có thể cho phép nàng vào cung làm phi? Chỉ mỗi cửa ải của Thái hậu thôi đã qua không được.

Bất quá tử huyệt của mẹ ruột mình thì đương nhiên Kỷ Hành biết hết, đó chính là con của hắn, chỉ cần Điền Thất có thể mang thai long chủng, thì phía Thái hậu hẳn là sẽ dễ dàng thương lượng.

Có Thái hậu ủng hộ, sự chuyển biến thân phận của Điền Thất sẽ càng thuận lợi hơn nhiều.
Nói thật thì, cũng không phải Kỷ Hành đặc biệt hi vọng Điền Thất nhanh chóng tiến vào hậu cung.

Nàng là nữ nhân của hắn là chuyện không thể nghi ngờ, nhưng hắn lại không muốn đem nàng cùng những nữ nhân khác gom lại làm một.

Nàng có lẽ là sẽ vào trong cung của một phi tử nào đó ở lại, hoặc tình huống tốt hơn chút thì được một mình phân đến một cái cung điện; bọn họ không thể mỗi ngày mặt đối mặt, những khi hắn muốn cùng nàng thân mật thì phải trải qua trình tự bình thường, tên của nàng sẽ cùng rất nhiều lục đầu bài (*) xen lẫn cùng nhau… Nghĩ đến chuyện này, Kỷ Hành rất là khó tiếp nhận.

Có lúc, hắn đặc biệt muốn đem Điền Thất giấu đi, giấu đến một nơi không ai có thể tìm đến, chỉ có hai người bọn họ mà thôi.

Đương nhiên, loại chuyện này chỉ có thể nghĩ nghĩ.

Hắn yêu nàng, tự nhiên nên vì nàng mà suy xét.
(*) Lục đầu bài: Tấm thẻ bài có phần trên sơn màu xanh lá cây, khi Hoàng đế muốn thị tẩm thì thái giám sẽ trình 1 dãy thẻ bài có viết tên phi tử, phi tử nào đựa lựa chọn thẻ bài có tên mình thì được hầu vua.

Lục đầu bài không phải chỉ có phi tử khi thị tẩm mới dùng, mà bất kỳ ai muốn gặp Hoàng đế đều phải trình lục đầu bài có tên họ lý lịch… để cho Hoàng đế xem.

Hoặc khi có việc khẩn cấp muốn trình vua thì cũng dùng lục đầu bài viết nội dung dâng lên, phạm nhân được đặc xá cũng được phát lục đầu bài nêu rõ lý do.

Quy chế này bắt nguồn từ cuối Minh đầu Thanh, được dùng thịnh nhất vào thời Thanh.

Điền Thất cũng rất vì chính mình suy xét.

Nàng thích Kỷ Hành, cho nên mới cam tâm tình nguyện cùng hắn làm chuyện không theo lễ, đem thân thể của chính mình giao cho hắn.

Ở trong cung làm thái giám nhiều năm như vậy, lại thường xuyên sờ tiểu huynh đệ của một người nam nhân, quan niệm đạo đức và luân lý của Điền Thất đã vỡ vụn, bởi vậy nàng cùng Hoàng thượng làm loại chuyện đó, cũng không có quá nhiều gánh nặng tâm lý.
Nhưng đó chung quy là danh không chính ngôn không thuận.

Điền Thất biết lấy tình cảnh của chính mình, không cần yêu cầu cái danh phận xa vời gì.

Chỉ là, nàng có thể danh không chính ngôn không thuận, nhưng nàng không thể sinh ra một đứa bé danh không chính ngôn không thuận.

Lỡ như có con, phải làm sao bây giờ? Lén lén lút lút sinh ra rồi lại lén lén lút lút nuôi lớn sao? Từ nhỏ đứa bé liền không biết cha ruột của mình là ai? Hoặc là lấy đứa bé làm tấm thẻ đánh bạc hướng Hoàng thượng tạo áp lực, để nàng vào cung làm một thành viên trong ba ngàn giai lệ của hắn, từ nay vây cuộc đời ở tại thâm cung?
Đó không phải là mơ ước của Điền Thất.

Mơ ước của nàng chính là giải oan cho phụ thân, sau đó xuất cung sống một đời tự tại.

Trước kia còn nghĩ qua chuyện lấy chồng, nhưng hiện tại không nghĩ, nàng đều cùng một người nam nhân làm qua những chuyện như thế, thì còn gả được cho ai.

Nàng không dám nghĩ tới việc cùng một gã Hoàng đế trường tương tư thủ (**), loại chuyện này càng nghĩ càng thống khổ.

Nàng không có chỗ dựa, không có sức lực, cũng không có lòng tin, để mà yêu cầu trong mắt trong lòng Đế vương chỉ có nàng.

Nếu chấp niệm quá sâu, kết quả chỉ có thể là thất bại thảm hại.

Cho nên nàng không ngừng khuyên nhủ chính mình, chỉ cần quan tâm cái trước mắt là đủ rồi, thích hắn, liền thương hắn yêu hắn, cùng hắn làm chuyện khoái lạc.

Chờ đến khi duyên của cả hai hết, thì xem như gặp trong yên ấm chia tay trong hòa bình.

(Nv: hảo tụ hảo tán)
(**) Trường tương tư thủ: cùng người mình yêu vô ưu vô lự sống bên nhau, không rời không bỏ.
Nàng cứ như thế hết lần này đến lần khác thôi miên bản thân, để giúp chính mình tiêu sái lên.
Nhưng mà ở trước mặt tình yêu, có khả năng chân chính tiêu sái lên, chỉ có những người không yêu mà thôi.
***
Điền Thất không dám sinh con, nên nàng lập tức đi tìm Vương Mạnh.


Tuy rằng nàng không quá hiểu được nguyên lý chế tạo trẻ con, nhưng nàng cùng Hoàng thượng đều thân mật đến trình độ kia, thì tóm lại là rất nguy hiểm.
Vương Mạnh nghe được Điền Thất ấp a ấp úng thuyết minh, thì có chút thấy kỳ lạ, “Ngươi sao vậy? Không phải là Hoàng thượng muốn cho phi tử ăn thuốc tránh thai sao, ngươi thẹn thùng làm gì?”
Đúng ha, ta không cần thẹn thùng, không ai biết là chính ta ăn.

Điền Thất ổn định tâm thần lại, nói, “Vậy ngươi mau làm nhanh lên, càng nhanh càng tốt.

Còn nữa… Không cho phép nói với người khác biết.”
Vương Mạnh gật gật đầu.

Trong Hoàng cung này có một vài quy tắc kỳ quái hắn đương nhiên là biết, nên cũng không nhiều lời.
Điền Thất đem thuốc tránh thai để ở nơi ở, nếu như cùng Hoàng thượng xảy ra chuyện gì, nàng liền trở về lén lút ăn một viên.

Vốn tưởng rằng sẽ rất thuận lợi, nhưng mà rất nhanh nàng liền gặp được sự khiên chiến mới.
Giữa người yêu với nhau chẳng hề chỉ có loại việc đó, sau trận kích tình, Kỷ Hành không muốn Điền Thất vội vàng rời đi.

Hắn muốn ôm nàng rảnh rang nói chuyện, muốn ôm nàng ngủ thẳng một giấc.

Hắn muốn hai người giống như là uyên ương giao gáy mà ngủ, chặt chẽ ôm nhau vượt qua đêm dài mênh mông, như thế mới làm cho hắn cảm thấy đầy đủ và kiên định.
Những việc này ở trong Hoàng cung thì không thể làm được, nên Kỷ Hành liền muốn cùng Điền Thất ra ngoài hẹn hò.

Thịnh An Hoài có biết bao nhiêu là săn sóc nha, hắn lặng lẽ ra ngoài cung đặt mua một tòa nhà cho bọn họ, nơi đó cách thành Tử Cấm không xa, nhưng cũng không phải là khu tụ cư của quan viên, sau đó còn mua mấy hạ nhân quét tước trông coi tòa nhà.

Sau khi màn đêm buông xuống, Kỷ Hành lập tức cùng Điền Thất cải trang ra cửa, đi tới tòa nhà này bắt đầu cuộc sống về đêm.
Kỷ Hành vừa bước vào tòa nhà này liền cảm thấy như đã đi vào một thế giới khác.

Nơi này u tích an tĩnh, không có tục vụ quấn thân, cũng không có những điều nhao nhao hỗn loạn khác.

Hắn cùng người hắn yêu ôn nhu triền miên, hoặc là đốt đèn tâm tình giữa đêm, giống như là một đôi vợ chồng bình thường.
Sớm tinh mơ khi trời chưa sáng thì bọn họ đã phải rời giường, Kỷ Hành không thể mỗi ngày đều nghỉ phép, hắn cần đúng lúc đúng giờ lên triều.

Có đôi khi Kỷ Hành sợ Điền Thất mệt mỏi, muốn để nàng ngủ lâu một hồi, Điền Thất đâu dám để cho Hoàng thượng tự mình một người về cung, như thế sẽ khó mà giải thích, dù sao nàng cũng đã quen dậy sớm.


Với lại, nàng còn phải đi về uống thuốc nha…
Cứ như thế được mấy ngày.

Kỷ Hành càng lúc càng thích xuất cung.

Điền Thất đối với nơi chỉ có hai người bọn họ kia cũng vô cùng hướng tới, ban đầu nàng còn khuyên nhủ hai câu, sau thì cũng nhịn không được, luôn cùng hắn xuất cung pha trộn.
Hoàng thượng thường xuyên xuất cung, người khác ở mặt ngoài không dám nghị luận, nhưng lén lút vẫn sẽ có chút nói thầm.
***
Điện Hàm Quang.
Trời càng lúc càng lạnh.

Lá của cây quế trước cửa điện Hàm Quang gần như đều rơi sạch.

Buổi tối hôm trước lại hạ một tầng sương, trời vừa sáng, trên thân cành màu nâu đen đông kết màu trắng mờ mờ, giống như bị quét một lớp phấn màu bạc.

Mấy con chim sẻ màu xam xám dẫm lên trên phấn bạc, líu ríu với nhau không biết đang thảo luận cái gì.

Dưới cây có một thái giám đi qua, hắn ngẩng đầu thấy được một bầy chim, sợ chúng nó ị uống đầu mình, thế là hắn vội che mũ tránh đi.
Thái giám này trực tiếp đi vào điện Hàm Quang, ở phòng khách liền nhìn thấy Thuận phi nương nương vừa dùng xong bữa sáng.

Thuận phi đang chậm rì rì uống trà, thấy được hắn tới thì để tách trà xuống, cười ha ha nói, “Vệ công công đến? Người tới, ban thưởng ghế ngồi.”
Thời tiết bắt đầu lạnh đi, trong phòng khách đốt hai cái chậu than, Thuận phi còn đang cùng người bên cạnh oán giận quá lạnh, cũng không biết cung nữa này vô tình hay là cố ý, mà cười đáp rằng, “Nếu như có địa long (***) thì tốt rồi.” Lại nói, ai cũng biết trong Hoàng cung trừ cung Càn Thanh và cung Từ Ninh ra, cũng chỉ có cung Không Ninh nơi ở của Hoàng hậu mới có địa long.

Thuận phi uống ngụm trà, trách cứ lời nói lỡ của cung nữ kia, cung nữ cúi đầu nhận sai, trên mặt lại không có chút xíu xấu hổ nào.
(***) địa long: đây là 1 cách sưởi ấm ở cổ đại.

Ở dưới đất nhiều cung điện có đường dẫn lửa, mặt trên của đường dẫn lửa này có cửa, hơi nóng thông qua đường dẫn lửa này truyền đến trong phòng.
Nói chuyện phiếm một lát xong, Thuận phi cho người ngoài lui xuống, bắt đầu hỏi chuyện chính.

Người được gọi là Vệ công công đáp, “Như nương nương dự đoán, tối hôm qua Hoàng thượng lại xuất cung.”
Thuận phi gật gật đầu, “Theo ý kiến của công công, tới cùng là Hoàng thượng nuôi hồ ly tinh gì đó ở ngoài, hay là quả thật là mê luyến lên Điền Thất?” Nhắc tới người sau, Thuận phi nhíu nhíu mày.

Tiểu thái giám bán mông đít, nghĩ làm sao cũng quá là ghê tởm.
Vệ công công đáp, “Loại chuyện này nô tài nhưng mà không dám nói xằng.

Nương nương khiến nô tài nghe ngóng cái gì, thì nô tài tận tâm tận lực đi xử lý, cái khác, nhưng bằng nương nương tự mình suy đoán đi thôi.

Nô tài nói câu thật lòng, nhìn hết các vị chủ tử ở hậu cung, trừ Hoàng thượng ra, lại không có ai tai thính mắt tinh giống như nương nương vậy, trong lòng nương nương xem ra cũng đã có phán đoán rõ ràng, không cần nô tài nhiều lời.”

“Nếu như thế, bản cung cũng không giấu ngươi, ta lại là cảm thấy khả năng là Điền Thất càng lớn một chút.

Điền Thất tuy là tên thái giám, nhưng mặt mày so với đóa hoa còn tươi mát, Hoàng thượng muốn nếm một chút cũng nói không chừng.

Còn nữa, ta để cho các ngươi thăm dò thái độ của Thịnh An Hoài, chính là muốn xem phản ứng của lão.

Đầu ngọn gió của Điền Thất bây giờ gần như là áp qua lão ta, nhưng lão lại không có thể hiện ra nửa điểm lòng ghen tị hoặc là khinh bỉ, đây chỉ có thể là do chính hắn cam nguyện lui nhường, còn không thì chính là do lão đã biết Điền Thất bò lên giường rồng, không dám lãnh đạm với Điền Thất.

Dựa theo tính cách của Thịnh An Hoài, khả năng thứ hai càng lớn một chút.” Thuận phi vừa nói, vừa nhìn Vệ công công đang vô cùng đồng ý mà gật đầu, nàng lại cười lạnh, “Không cần biết nói thế nào, Điền Thất người này thật không đơn giản.

Hoàng thượng chán ghét thái giám như thế, mà còn có thể bị hắn dụ dỗ đi, chuyện này nếu như bị Thái hậu biết được, không biết bà ấy sẽ có phản ứng thế nào.” Nghĩ đến biểu tình hoang mang lo sợ khi biết được con trai của mình chơi trò đoạn tụ của Thái hậu, trên mặt Thuận phi xẹt qua một tia sảng khoái.
Vệ công công thấy thế, liền hỏi, “Ý của nương nương là, đem chuyện này đâm tới trước mặt Thái hậu?”
“Không gấp,” Thuận phi lắc lắc đầu, “Hiện tại Điền Thất được sủng, hắn thổi câu bên gối với Hoàng thượng, sợ là so với cái gì đều có hiệu quả.

Người như vậy ta làm sao có thể cùng hắn làm địch, tự nhiên là phải mượn sức trước.

Nhược điểm của hắn nắm ở trong tay ta, nếu như hắn không nghe lời, ta lại suy xét cách khác.”
Vệ công công âm thầm gật đầu, cảm thấy chính mình tuyển đúng chủ tử.

Nhân mạch trong cung của hắn rất rộng, nhưng vẫn ở trong nha môn làm việc, không có hướng phía hậu cung sáp vào.

Tâm tư của người này có chút giống chơi mạt chược, không thèm ăn bèo, muốn ăn liền ăn một cái thật lớn, cả một đời liền xoay người.

Nhìn mà xem, quan sát mấy năm, hắn chọn Thuận phi.

Hiện tại xem ra, vị nương nương này quả là không làm cho hắn thất vọng.

Vệ công công nói, “Nói đến Thái hậu, nô tài lại nghe được một chuyện khác.”
“Chuyện gì?”
“Gần đây Thái hậu có vẻ như có chút bất mãn với Điền Thất, muốn xử lý hắn.

Nương nương, ngài xem phải chăng là Thái hậu đã biết chuyện này?”
“Không thể, nếu Thái hậu biết thì đã sớm giết tới cửa, làm sao có thể yên tâm ngồi ở cung Từ Ninh.

Bà ta chắc hẳn là cho rằng Hoàng thượng bị Điền Thất xúi giục hư hỏng, chỉ biết ra cung hái hoa ngắt cỏ.”
“Vậy chúng ta…”
“Chúng ta chỉ cần ngồi xem trai cò tranh nhau, vào lúc thích hợp lại kéo Điền Thất một phen, không sợ hắn không quy thuận.”
“Nương nương thánh minh.” .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận