Vốn tưởng Trần Thừa Phong sẽ giống như ngày đó, phất tay áo bỏ đi, bỏ lại cậu trong phòng không quan tâm lần nữa, lại không ngờ hắn đứng dậy nhưng không cắn cậu mà lại nhéo mặt.
Khuôn mặt An Lê là mặt trái xoan, trắng nõn sạch sẽ, còn hơi phúng phính như em bé, nếu không phải đã biết người này đã thành niên, hắn thật sự cho rằng cậu còn rất nhỏ, ngón trỏ và ngón cái nhéo thịt trên mặt cậu, thật mềm!
Hơi ngây người, An Lê không biết vì sao Trần tiên sinh lại muốn nhéo mặt mình, "Tiên sinh nhéo mặt em làm gì ạ?"
Bởi vì đáng yêu, bởi vì nhìn là muốn nhéo.
An Lê vừa nãy còn khóc thút thít, mà như vậy lại tốt, cậu đột nhiên cảm thấy! Trần Thừa Phong vừa nghe danh đã khiến người ta sợ vỡ mật trong lời đồn cũng không đáng sợ như vậy, thế mà lại đẩy cậu về phía sau xoa nắn gương mặt nộn thịt của cậu.
An Lê âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải nỗ lực ăn nhiều một chút, phải khiến Trần tiên sinh ngày càng thích mình mới được.
"Tôi muốn làm gì thì làm, cần em quản à?"
Trần Thừa Phong mạnh tay nhéo một cái, làm mặt An Lê bị nhéo đỏ.
Nhưng người này cũng không phản kháng, chỉ nhỏ giọng nói một câu, "Đau! "
Giọng nói mềm mại dễ nghe làm đáy lòng hắn tan chảy, không ngờ omega hắn cưới về lại là người như vậy, muốn chủ động lấy lòng nhưng lại nhát gan, muốn làm hắn vui vẻ nhưng lại không có kinh nghiệm.
Thế mà lại cực kỳ đáng yêu, khiến Trần Thừa Phong cảm thấy hắn mới là người chiếm được tiện nghi, hắn cưới con trai An gia vốn là muốn để y nhận đủ loại tra tấn, sau đó quỳ dưới chân mình xin tha, nhưng tình hình hiện tại lại khác xa với tưởng tượng của hắn.
Omega này quá mảnh mai, rõ ràng chính là bông hoa trong nhà kính, nhưng lại trải qua mưa gió nhiều năm như vậy, Trần Thừa Phong có chút đau lòng, hắn biết cậu sống không dễ dàng.
"An gia đưa em tới đây, để em lấy lòng tôi.
" Trần Thừa Phong ngồi cạnh cậu mở miệng, buông lỏng tay ra không nhéo mặt cậu, nếu bị đau nữa phỏng chừng lại muốn khóc, "Em đã gả cho tôi, còn muốn nghe lời bọn họ?"
Trần Thừa Phong muốn thử phản ứng của An Lê một chút, nếu An Lê chỉ là sợ không đủ khả năng thoát khỏi xiềng xích của An gia, vậy hắn có thể biến An Lê thành chim hoàng yến của Trần Thừa Phong hắn, nhưng nếu An Lê vẫn cứ hướng về An gia, hắn cũng sẽ không nương tay.
Tất cả dựa vào suy nghĩ của An Lê.
Nếu hôm nay Trần Thừa Phong không nghe lén An Lê nói chuyện, hắn sẽ không biết nỗi khó xử của An Lê, nói không chừng vẫn luôn cảm thấy An Lê là một người lòng mang ý xấu.
Pheromone trong phòng ngủ lại bắt đầu nồng đậm, vị sữa nhàn nhạt như được đun trong nồi, An Lê lại khẩn trương, đối mặt với sự chất vấn của Trần Thừa Phong, cậu có hơi không biết nên nói thế nào.
Nuốt nước miếng, sờ sờ gương mặt vừa bị Trần Thừa Phong nhéo, ngoan ngoãn trả lời, "Em nghe Trần tiên sinh, em là người của tiên sinh, em đã gả cho ngài rồi! "
Lúc nói chuyện thanh còn mang theo một chút âm rung, Trần Thừa Phong ngồi trên sô pha, ngoắc ngón tay gọi An Lê.
Sửa sang lại quần áo của mình đi qua, còn chưa đứng vững đã bị Trần Thừa Phong kéo một phát vào lồng ngực, ngã ngồi vào một cái ôm dày rộng ấm áp.
Áo ngoài đã cởi ra, chỉ còn một lớp áo sơ mi hơi mỏng, dường như có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Trần tiên sinh.
"Vừa rồi tôi nhéo đau em à?" Duỗi tay nâng khuôn mặt An Lê lên, người này quá nhạy cảm, quả nhiên gương mặt đã đỏ lên, "Đỏ thật đấy, sao lại yếu ớt thế?"
"Ngày thường nếu tự làm mình đau thì phải làm sao bây giờ?" Hắn hỏi.
An Lê cúi đầu, "Tự thổi thổi! sẽ không đau! ".