Sự dịu dàng của Trần Thừa Phong như dòng sông vô tận, che chở lục bình không có cảm giác an toàn, sợ cậu khát khô, cũng sợ cậu chết chìm trong nước.
Đây là bé cưng của hắn.
Ánh mắt chân thành tha thiết, lòng bàn tay dày rộng ấm áp vuốt ve mặt cậu, gương mặt ửng đỏ có chút ấm áp, "Có mệt không?"
"Mệt...!Muốn tiên sinh ôm một cái...!được không ạ..." An Lê vùi mình trong chăn, chỉ để lộ đôi mắt to nhìn hắn.
Đáy lòng Trần Thừa Phong vô cùng thỏa mãn với bé omega đáng yêu nhà mình, gật đầu, cúi người dùng chóp mũi cọ lên mặt An Lê, "Được."
Bé con xinh đẹp hẳn nên được thưởng miếng bánh kem, Trần Thừa Phong cảm thấy bé cưng nhà mình thật sự quá gầy, có cảm giác nuôi mãi cũng không mập lên được, trong lòng tính toán bắt đầu từ ngày mai nhất định phải giám sát cậu ăn cơm, nếu không cứ như chạm một cái là vỡ thế này, hắn không nỡ.
Tuy hôm nay có thể bỏ qua được, nhưng chỉ sợ từ nay về sau, Trần Thừa Phong ở trên giường đều phải ý chí sắt đá.
Ngoan ngoãn chui vào lồng ngực Trần Thừa Phong, bởi vì cơ thể có hơi nóng lên, cuộn tròn thành một cục bông ấm áp, nằm trong lòng rũ đầu, chóp mũi cọ vào ngực hắn, ngửi mùi pheromone trên người Trần Thừa Phong.
Pheromone lãnh tùng của hắn có thể khiến An Lê dần dần thả lỏng, hơn nữa cũng có thể làm cậu dễ chịu hơn một chút.
An Lê lẩm bẩm nói, "Tiên sinh, anh đừng không cần em được không? Sau này cứ ở bên An An như này được không...!Em sợ phải rời xa tiên sinh..."
Trần Thừa Phong kiên nhẫn trả lời, "Được, tôi đồng ý với em, sau này hai người chúng ta ở bên nhau, cả đời này tôi chỉ có một omega là em được không?"
"Ưm vâng...!Tiên sinh tốt quá..." An Lê tỉnh lại không tìm được Alpha của cậu liền hoảng hốt, có Trần Thừa Phong nằm bên cạnh, cậu cũng có thể yên lòng.
Hôm qua lăn lộn tới đêm khuya, sáng hôm sau tỉnh dậy, An Lê dậy không nổi, hơn nữa còn không cử động được.
Ngày hôm qua lăn lộn như vậy, từ nhỏ đến lớn An Lê nào đã từng tự làm chuyện ấy, đêm qua xấu hổ chết đi được.
Quá ngoan, phải ôm tay hắn mới ngủ được, sao lại không có cảm giác an toàn như vậy chứ? Trần Thừa Phong cũng sợ hãi, nâng niu người ta trong lòng bàn tay, đây là lần đầu tiên hắn động tâm.
Cho dù là lần đầu tiên, nhưng bản năng cho hắn biết, có lẽ thích một người là như vậy, muốn đưa hết tất cả của mình cho cậu, làm cậu vui vẻ, sung sướng, sau đó bản thân có được cậu, có thể thỏa mãn, hạnh phúc.
Trần Thừa Phong cảm thấy chuyện này rất tốt, hắn cưới được một omega hợp ý như vậy, lại có thể trêu chọc khiến hắn thực sự thỏa mãn.
Hắn lớn lên mà không có cha mẹ bên cạnh, cô độc một mình, vẫn luôn khát vọng có thể có được gia đình thuộc về hắn.
Ở bên ngoài, hắn vẫn là Trần tổng mà người khác khó có thể tiếp cận, là ma quỷ giết người không ghê tay, nhưng đối mặt với An Lê, hắn chỉ muốn dùng toàn bộ sự dịu dàng và kiên nhẫn của mình để đối xử với cậu, làm cậu khóc lóc trên giường cũng coi như là thỏa mãn chút dục vọng biến thái tận đáy lòng của hắn rồi.
"Nhóc con..." Coi cậu thành đứa nhỏ nhà mình mà chiều chuộng.
An Lê hơi không hài lòng rầm rì, "Không phải...!người ta không nhỏ đâu, có thể sinh cho tiên sinh cục cưng lớn như vậy nè..."
Lúc nói chuyện còn nhắm tịt mắt mơ màng sắp ngủ, quật cường cãi lại hắn, cũng không biết hôm qua là ai đã khóc lóc nói không muốn sinh.
Kì động dục của An Lê không phải ngẫu nhiên mà tới, bị lăn lộn một hồi, sau khi bị đánh dấu liền phát sốt.
Cậu nằm bẹp trên giường mấy ngày liền, mơ mơ hồ hồ, đi được một bước, như thể giây tiếp theo sẽ lập tức ngã xuống.
Trần Thừa Phong mang cơm lên giường dỗ cậu ăn từng chút một.
Mấy ngày nay hắn đều ở nhà bởi vì kì động dục của An Lê, mọi chuyện trong công ty không có ai quản lý.
Mọi người đều nói vợ nhỏ nhà Trần tổng thật lợi hại, có thể khiến Trần tổng ở nhà vì cậu.
"Chú Lý, hôm nay tiên sinh đến công ty có việc sao?" Hôm nay từ lúc An Lê rời giường vẫn luôn không thấy tiên sinh nhà mình, bèn xuống dưới tìm người.
Quản gia Lý hâm nóng đồ ăn, "Đúng vậy, nhưng lát nữa sẽ về, sớm thôi."
"À..."
Kì động dục của cậu đã qua vài ngày, Trần Thừa Phong vẫn chưa xử lí hai người kia, Phương Lâm là tiểu thiếu gia Phương gia, tuy Phương gia ở thành phố X không có thế lực gì lớn, nhưng cũng coi như thuộc thế hệ trước, lão gia tử Phương gia đã bắt đầu tìm người.
Nhưng Trần Thừa Phong lại không có ý muốn buông tha cho gã, hắn không thèm để vào mắt, cho dù là omega thì đã sao? Trong mắt hắn chỉ có hai loại người, một là người qua đường, hai là người qua đường bắt nạt An Lê, loại người này thì không có miếng ngon mà ăn.
Huống chi gã còn tự cho là thông minh mà ghi hình lại, Trần Thừa Phong lập tức đập nát điện thoại của gã, lấy lượng thuốc bằng lượng thuốc mà An Lê phải uống, nhét vào miệng Phương Lâm.
Trong toà nhà bỏ hoang, một đám bảo tiêu nhìn omega đang động dục, quỳ dưới chân Trần Thừa Phong, "Thừa Phong...!Ư...! Anh đánh dấu em được không? Em muốn làm omega của anh...!Ưm...!Được không? An Lê có gì tốt chứ? Em cũng có thể..."
Nếu chỉ nhìn vẻ bề ngoài, Phương Lâm xác thật là một omega không tồi, ngoại hình cũng xinh đẹp, phỏng chừng là được nuông chiều từ nhỏ đến lớn.
Gã đã bị nhốt vài ngày, hôm nay Trần Thừa Phong đột nhiên tới, kéo tóc gã lôi ra.
Mạnh mẽ nhét đồ vào miệng gã, khiến cả người gã khô nóng khó nhịn.
Mùi hoa nồng nặc nháy mắt tràn ngập khắp nơi, gã muốn leo lên người Trần Thừa Phong, muốn một cái ôm ấm áp, bây giờ bị pheromone làm cho mất khống chế, đúng là ác giả ác báo.
Trần Thừa Phong lạnh lùng nhìn gã, "Có phải hay cậu chuốc thuốc An Lê không?"
"Ư...! Em sai rồi, anh đừng giận được không? Em chỉ là...!Chỉ là quá thích ngài, đừng giận mà, em cho anh đánh dấu được không, anh tiến vào được không, em nóng quá...!Cắn em một cái, huhu...!Cắn em một cái."
Dáng vẻ khoe khoang dâm đãng này của gã thật quá thấp hèn, Trần Thừa Phong sao có thể để gã vào trong mắt.
Hắn nhấc chân đá văng, Phương Lâm bị đau ré lên, rồi lại nằm trên mặt đất xẻ rách quần áo của mình.
Omega bị cơn động dục dày bò như có trăm con kiến gặm cắn xương tủy, khiến gã không thể không thừa nhận khô nóng khó nhịn, nếu không có ai đánh dấu thì sẽ cứ bị tra tấn như vậy.
Bảo tiêu của Trần Thừa Phong đều là beta, nhìn một omega lăn lộn trên mặt đất, tuy là bọn họ không ngửi được mùi, nhưng chỉ nhìn cũng đủ hiểu.
Có khác gì một đứa nhỏ xinh đẹp cởi quần áo, phô bày lẳng lơ trước mặt bọn họ? Xé rách quần áo của mình, bả vai trắng như tuyết lộ ra, bởi vì khó chịu mà cắn môi dưới, trán ướt mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, nhưng chẳng khiến Trần Thừa Phong đau lòng chút nào.
Hắn nghĩ đến An Lê bị kẻ này làm hại cũng khó chịu như vậy là lại muốn đánh chết gã, nhưng bởi vì gã là tiểu thiếu gia Phương gia, cũng chỉ có thể để lại cái mạng cho gã.
"Alpha kia đâu, đưa tới đây."
Bảo tiêu xoay người sang phòng khác kéo người tới, tên đó cũng đã bị đánh, vết thương còn chảy máu, tay bị dây thừng trói chặt, bị ném tới bên cạnh Phương Lâm.
Trần Thừa Phong nói, "Muốn làm gì thì làm, đây chính là cậu nói."
Mùi hoa nồng nặc làm Trần Thừa Phong muốn sặc, bịt kín mũi, hắn nghĩ quả nhiên bé cưng nhà mình vẫn ngọt nhất.
Alpha này vừa nhìn là biết không có định lực, một giây trước còn vì vết thương trên người mà la oai oái, giây sau đã bị pheromone của Phương Lâm làm khống chế, kích thích kì động dục của Alpha!
"Phương Lâm...!Phương Lâm..." Alpha được cởi trói, ngay lập tức nhào qua đè Phương Lâm dưới thân.
Bộ dáng nhanh như hổ đói vồ mồi, như muốn ăn sạch gã.
Ánh mắt Phương Lâm mông lung, nhưng cũng nhìn ra được người này không phải Trần Thừa Phong mà gã bèn xoay người muốn thoát, nhưng thân thể lại mềm như bông không nhúc nhích nổi, cũng chạy không thoát.
Gã giãy giụa, "Không được! Anh là cá thứi gì! Buông tôi ra...!Đừng đụng vào tôi!"
Gã giãy giụa rồi lại bị chặn lại.
Trần Thừa Phong đứng ở một bên nhìn, cười lạnh, "Sau này cậu cũng có alpha, nếu còn dám động vào An Lê dù chỉ một chút, cái mạng này có muốn giữ hay không thì phải xem biểu hiện của cậu.
Chuyện hôm nay, ngậm chặt miệng cho tôi."
"Dạ, đã rõ." Nhóm người áo đen gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
"Thừa Phong, anh không thể đối xử với em như vậy được! Em là người của Phương gia...!A...!Bỏ cái miệng ra, ư..."
Alpha nhìn Phương Lâm, đáy mắt lóe lên, hắn ta sẽ có omega, có ngay lập tức...!Hắn ta hôn môi Phương Lâm, lưu lại dấu vết trên cổ gã.
Trần Thừa Phong xoay người sang chỗ khác, lười nhìn đông cung sống, "Chưa được về, chờ đến khi kết thúc thì ném hai người kia đi."
Trần Thừa Phong để lại một câu rồi rời đi, chỉ còn lại toà nhà cũ, tiếng quần áo bị xé rách, tiếng Phương Lâm giãy giụa rồi lại khóc rống thở dốc...
"Buông tôi ra! Anh buông tôi ra!"
"A..."
Hắn tất nhiên sẽ lặng lẽ xử lý những người làm An Lê chịu khổ, bất kể là ai, chỉ cần động đến người ở đầu quả tim của hắn, có thể giữ lại mạng đã là ân đức lớn nhất, phải mang ơn đội nghĩa.
Trần Thừa Phong bây giờ ở thành phố X như mặt trời ban trưa, không ai có thể lay động địa vị của hắn, người muốn bò lên giường hắn rất nhiều.
Hắn không chỉ khó chịu mỗi Phương Lâm, chỉ là gã làm An Lê bị thương, vậy là không được.
Hơn nữa loại chuyện này hắn chỉ cần lẳng lặng làm, nếu An Lê mà biết, đứa nhỏ nhát gan như vậy nói không chừng sẽ sợ hãi.
Chuông điện thoại vang lên, hơi nóng trên người An Lê dường như còn một chút, giọng điệu như làm nũng, "Tiên sinh còn đang bận ạ? Em nhớ tiên sinh quá à...!Không biết bao giờ anh mới về, bây giờ gọi điện có quấy rầy anh làm việc không?".